Chương 2 + 3
2.
"Chậc, hôi quá, thật k/inh t/ởm."
Thân hình của Lưu Thanh Thanh b/éo m/ập, bây giờ lại là mùa hè, cơ thể này đã ra đầy mồ hôi.
Cổ áo và nách áo thun vàng có những vết ướt rõ rệt.
Tôi x/ấu hổ co rúm người lại, cố gắng không để tay mình chạm vào cậu nam sinh bên cạnh.
Không lạ gì khi trước đây Lưu Thanh Thanh mùa hè cũng mặc áo khoác.
Nhớ lại những lời cười nhạo của các nam sinh, tôi không khỏi rưng rưng nước mắt.
Tôi nhất định phải cố gắng gi/ảm c/ân, trước khi trở lại cơ thể của mình, phải giúp Lưu Thanh Thanh giảm bớt mỡ.
Trải qua giai đoạn đầu đầy đ/au khổ, bối rối và bất an, bây giờ tôi đã có phần thích nghi với cơ thể của Lưu Thanh Thanh.
Nhờ có Lưu Thanh Thanh luôn ở bên cạnh an ủi, động viên tôi.
Cậu ấy nói đúng, chỉ cần chúng tôi cùng nhau cố gắng, rất nhanh sẽ có thể trở lại thân thể của mình.
Nhớ đến Lưu Thanh Thanh, lòng tôi ấm áp.
Trước đây cậu ấy im lặng cô đ/ộc, tôi hầu như chưa từng thấy cậu ấy nói chuyện với người khác.
Cậu ấy luôn đi một mình, ăn một mình, đi vệ sinh một mình.
Các bạn trong lớp đều không thích cậu ấy, các bạn nữ thì gh/ét bỏ, các bạn nam thì lại gh/ê t/ởm.
Nếu tôi là mối tình đầu của trường Trung học Giang Nam, thì Lưu Thanh Thanh là bùn đen u ám dưới đất, ai cũng có thể dẫm lên cậu ấy.
Nhưng người con gái không mấy nổi bật ấy lại có một trái tim ấm áp và nhân hậu.
Trong vòng hai tuần ngắn ngủi, chúng tôi đã trở thành những người bạn tốt nhất vì những trải nghiệm tương đồng.
3.
Tôi thở hổ/n h/ển đến được lớp học trước khi chuông reo, sau đó nằm bò ra bàn ở hàng cuối cùng để hít thở sâu.
Lục Tuấn Kỳ liếc mắt nhìn tôi một cái, rồi nhanh chóng quay lại cúi đầu ngủ tiếp.
Cả lớp không ai thích Lưu Thanh Thanh, nên giáo viên chủ nhiệm xếp cô ấy ngồi cạnh thùng rác ở cuối lớp.
Trường Trung học Giang Nam là trường trung học tốt nhất trong thành phố của chúng tôi, học sinh toàn con nhà giàu có.
Lục Tuấn Kỳ là học sinh được tuyển thẳng bằng suất thể thao, gia cảnh nghèo khó như Lưu Thanh Thanh.
Vì vậy, vị trí tệ nhất lớp đương nhiên dành cho hai người bọn họ.
Hàng ngày, một người ngủ, một người ngẩn ngơ cũng coi như nước sông không phạm nước giếng.
Nhưng sự xuất hiện của tôi rõ ràng đã phá vỡ sự yên bình giữa hai người họ.
"Lục Tuấn Kỳ, ăn trứng không?"
Tôi lấy hai quả trứng từ túi áo đưa cho Lục Tuấn Kỳ, tiện tay đặt một hộp sữa lên bàn của cậu ta.
Đã quyết định gi/ảm c/ân thì phải bắt đầu từ việc ăn uống.
Gia đình Lưu Thanh Thanh nghèo khó, nhưng bố mẹ cô ấy rất cưng chiều cô ấy, tiết kiệm mọi thứ để dành hết tiền cho con gái.
Khẩu phần của Lưu Thanh Thanh lại rất lớn, chỉ riêng bữa sáng đã phải ăn năm sáu quả trứng, hai hộp sữa, và bốn năm cái bánh bao.
Lục Tuấn Kỳ quay lại, cẩn thận quan sát tôi một lúc, rồi bật cười kh.inh m.iệt:
"Lưu Thanh Thanh, cô không phải thích tôi chứ?"
Tôi nhìn cậu ta không nói nên lời.
Lục Tuấn Kỳ và Thẩm Bắc Thần được các cô gái trong trường gọi là Song Tử Tinh, mọi người thường tranh cãi xem ai đẹp trai hơn.
Khác với sự thanh tú và dịu dàng của Thẩm Bắc Thần, Lục Tuấn Kỳ toát ra vẻ lôi thôi lếch thếch, đôi lông mày bay bổng, chiếc mũi cao và làn da màu lúa mì.
Không thể phủ nhận là cậu ta rất đẹp trai, nhưng vẻ đẹp này dưới khí chất kiêu ngạo bất kham của cậu ta khiến cậu ta trông có vài phần l/ưu m/a/nh.