Chương 1
Ngay khi thiên kim thật trở về, vị hôn phu của tôi đã rời bỏ tôi, là một thiên kim giả, tôi mất đi hết sự sủng ái của mình.
Vào đúng lúc đó, thật trùng hợp, tôi lại có khả năng đọc được suy nghĩ.
Thiên kim thật và vị hôn phu của cô ấy bề ngoài thì biểu hiện sến súa, nhưng thực tế thì người này gọi người kia là c/ẩu tra nam, người kia gọi người này là bông sen héo.
Giờ phút này tôi cảm thấy nếu mình vẫn có thể nhịn cười được nữa thì tôi nên trở thành diễn viên.
1.
Tôi không ngờ rằng tình tiết c/ẩu hu/yết như vậy lại xảy ra đối với tôi.
Y tá phạm sai lầm, cô thiên kim giả hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc suốt mười tám năm, loại tình tiết chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết Mary Sue này, không ngờ có một ngày nó lại xảy ra với tôi.
Nhưng tôi không có cách nào để thay đổi tất cả những điều này, chỉ có sự nuôi dạy tận trong xươ/ng tủy mới giúp tôi không mất bình tĩnh, giữ cho tôi có phẩm cách và cho tôi cơ hội được sống trong gia đình này.
Tôi và bố mẹ thực ra cũng không có mối qu/an h/ệ thân thiết gì cả, vì họ luôn bắt tôi phải học một thứ gì đó từ khi còn nhỏ, buộc tôi phải thành thạo âm nhạc, cờ vua, thư pháp và hội họa, và buộc tôi phải học hành tử tế.
Vì vậy, thời gian chúng tôi dành ra để bên nhau còn ít hơn cả tôi và chú chim sẻ nhỏ luôn đến xin thức ăn trước cửa kính trong suốt kéo dài từ trần đến sàn nhà.
Chú chim sẻ nhỏ đó cũng rất biết chiều lòng người, nếu nó tìm được tôi, nó sẽ khéo léo biểu diễn một màn quay vòng tròn cho tôi xem, tôi sẽ thưởng cho nó một nắm hạt kê.
Lần này bố mẹ tôi đã tìm thấy con gái ruột của họ, họ đối xử với tôi thậm chí còn t/ồi t/ệ hơn trước.
Bây giờ, giá trị của tôi đối với họ cũng chỉ là những kỹ năng tôi có.
Tôi có nên biết ơn không? Có lẽ.