Chương 17
17.
Tôi do dự vài giây rồi bước về phía anh ấy.
Nghe giọng nói của anh ấy, anh ấy dường như không có á/c ý gì với tôi.
Anh ấy rất lịch sự, bước xuống xe, mở cửa tay lá cho tôi và ra hiệu cho tôi vào.
Nhưng tôi chưa ngồi vào ghế lái phụ của ai bao giờ nên có chút mới lạ.
Ngày xưa, khi tài xế chở một mình tôi, tôi sẽ ngồi ở ghế sau, ngay phía sau tài xế.
Khi ở cùng bố mẹ, tôi ngồi sau ghế lái phụ.
Đây là điều mà giáo viên dạy lễ nghi đã dạy tôi, tôi không được làm trái.
Thực ra, tôi thích nhìn về phía trước và ngắm nhìn khung cảnh phía trước hơn.
Cũng giống như cuộc sống.
Vì vậy, trái tim tôi khao khát vị trí ghế lái phụ ấy.
Tôi nhìn anh, không biết phải nói gì.
Nhưng anh ấy đã chủ động khơi gợi chủ đề.