Chương 18 19
Một đám người kéo tôi vào trong hẻm, nói muốn giáo huấn tôi một trận.
Trên tay bọn họ có vũ khí, tôi căn bản đ/á/nh không lại.
Từ trong lời nói gi/ận dữ của bọn họ, tôi nghe được tên ông chủ Từ.
Là người muốn m/ua lại bản quyền game của tôi nhưng không thành công, vì game của công ty họ đã thất bại, chi phí đã biến thành số không, hiện đang rơi vào khủng hoảng tài chính.
Tên họ Từ trút gi/ận lên người tôi, tìm người đến thu thập tôi.
Tôi mò được một viên gạch.
Đang định đ/ập lại, thì một bóng người hiện ra.
Thẩm Gián đ/á văng đám người bao quanh tôi, nhìn thấy trán tôi chảy m/áu, ánh mắt cậu trở nên dữ tợn.
Không lâu sau cậu cùng đám người đó đ/á/nh nhau.
Nhưng hai người chúng tôi vốn đ/á/nh không lại bọn họ.
“Thẩm Gián, chạy mau!”
Tôi cầm viên gạch đ/ập về phía một người gần nhất, kéo Thẩm Gián muốn chạy trốn.
Nhưng tôi không chú ý tới phía sau, có người vung gậy sắt tới.
Thẩm Gián phản ứng nhanh hơn, cậu vội vàng ôm lấy tôi.
Tôi chỉ nghe được một tiếng kêu hự.
Cách đó không xa có tiếng còi xe cảnh sát vang lên.
Đám người này chạy trối ch*t.
“Thẩm Gián, mày có sao không?”
“Không sao.”
Giọng cậu yếu ớt.
Tôi muốn đứng dậy, nhưng cậu tựa vào lòng tôi không nhúc nhích.
Tôi vỗ nhẹ vào vai cậu, nhưng nó có cảm giác dính dính.
“Thẩm Gián, mày bị sao vậy?”
“...”
Hơi thở của cậu trở nên rất yếu, cả người tôi cuống lên.
“Mày đừng dọa tao nha, Thẩm Gián rốt cuộc có sao không, mày nói chuyện đi?”
Giọng tôi r/un r/ẩy, trong lòng tràn ngập hoảng lo/ạn.
Cảnh sát đến và đưa chúng tôi ra khỏi con hẻm tối tăm.
Xuyên qua đèn đường, lúc này tôi mới nhìn thấy cả người cậu đều là m/áu.
Tim như ngừng đ/ập một giây, giống như quên thở.
Tôi vội vàng theo cậu lên xe c/ứu thương.
Thẩm Gián sắc mặt tái nhợt nhìn tôi, sờ mu bàn tay tôi trấn an.
Trước khi hôn mê, cậu nói với tôi một câu:
“Anh, sau này đừng gh/ét em nữa có được không?”
Cái tên ngốc này.
Nước mắt tôi rơi xuống, tay đang r/un r/ẩy.
19
Thẩm Gián được cấp c/ứu ba tiếng đồng hồ.
Ông già và dì Thẩm cũng chạy tới.
Ông già m/ắng tôi một trận, cầm gậy h/ận không thể đ/á/nh g/ãy chân tôi.
Lần đầu tiên, tôi không phản kháng.
Lần này đúng là bởi vì tôi, Thẩm Gián mới gặp tai họa.
Cấp c/ứu xong, bác sĩ mệt mỏi đi ra.
Ông ấy nói Thẩm Gián tổn thương đến n/ão, c/ứu được một mạng, nhưng khả năng rất lớn trở thành người thực vật.
Nghe nói như thế, trước mắt dì Thẩm tối sầm, suýt chút nữa ngã xuống.
Tôi vô lực tựa vào tường, cảm thấy lạnh cả người.
Cậu thông minh như vậy, sao có thể như vậy?
Tôi bàng hoàng nhìn xuống sàn nhà, đầu óc rối tung.
Thẩm Gián, lần này cậu đùa giỡn thật sự là quá lớn rồi.
Tuy rằng tôi gh/ét cậu, nhưng cũng không để cho cậu thật sự hy sinh nhiều như vậy.
…
Sau khi Thẩm Gián chuyển tới phòng bệ/nh bình thường, mọi người thay phiên chăm sóc cậu.
Tôi đến bệ/nh viện ngay khi có thời gian và cầu nguyện cho cậu tỉnh lại.
Nhưng cậu tựa như lời bác sĩ nói, người thực vật có khả năng tỉnh lại rất thấp.
Cậu nằm im trên giường, không có cách nào trả lời tôi nữa.
Tôi ngồi bên giường bệ/nh lau tay cho cậu, kể lại chuyện xảy ra gần đây.
"Mấy ngày nay anh cứ hay mất ngủ, mơ thấy dáng vẻ của cậu luôn làm phiền anh."
"Giờ đây cậu thật sự không đến làm phiền anh, nhưng anh cảm thấy thật buồn."
“Thẩm Gián, cậu nói coi anh có rẻ tiền không?”
Tôi tự cười giễu.
Trong căn phòng trống rỗng, không ai trả lời tôi.
Ông già trừng ph/ạt ông chủ họ Từ một trận, thanh lý triệt để công ty của ông ta.
Phòng Studio game của chúng tôi giành được giải thưởng "Sáng tạo hay nhất", tôi cũng không vui vẻ nổi.
Khoản tiền hoa hồng đầu tiên cuối năm thanh toán xong, tôi quyên góp một phần cho viện Phúc Lợi.
Viện Phúc Lợi có rất nhiều bạn nhỏ c/âm đi/ếc, chi phí đi học ở trường đặc biệt tương đối cao.
Tôi trả tiền để tài trợ cho bọn trẻ.
Cuối tuần đi ký hợp đồng, tôi gặp một cô gái nhỏ.
Cô bé ngồi một mình bên đống cát chơi game, đeo máy trợ thính rẻ nhất trên tai.
Tôi đến trước mặt chào cô bé và chơi với cô bé một ván.
Thì ra cô bé cũng giống như Thẩm Gián, thính lực bị tổn thương, nhưng cổ họng không thành vấn đề.
Viện trưởng viện Phúc Lợi đưa tôi đi trải nghiệm một ngày của người c/âm đi/ếc.
Đeo dụng cụ đặc biệt của họ, tôi không thể nghe thấy âm thanh bên ngoài.
Thế giới trở nên rất yên tĩnh, giống như có cái gì đó ngăn cách tôi với hiện thực.
Tôi mất khả năng giao tiếp với mọi người.
Khi cô gái nhỏ tới tìm tôi, đuổi theo tôi tới hai tầng lầu mới bắt được tôi.
Cô bé dùng ngôn ngữ cử chỉ nói cho tôi biết, mọi người muốn đi ăn cơm, bảo tôi cũng đi qua.
Tôi sững sờ tại chỗ, không khỏi nghĩ đến Thẩm Gián làm sao mà đến được đây suốt nhiều năm như vậy.
Lúc trước tôi còn khi b/ắt n/ạt cậu như vậy, chắc hẳn cậu đã phải chịu đựng rất nhiều.
Ta còn m/ắng cậu khốn kiếp, chính tôi cũng không phải thứ tốt lành gì.
Nhưng mà hiện giờ ngay cả năng lực m/ắng tôi Thẩm Gián cũng không có.
Mũi tôi có chút chua xót.
Cô gái nhỏ thấy mắt tôi đỏ lên, đưa cho tôi một tờ giấy, dùng ngôn ngữ cử chỉ an ủi tôi.
“Anh ơi, đừng khóc.”
Các chap tiếp theo Tặc sẽ khóa lại để tránh bị ancap, các bạn vào Fuhu/Funhub/Fuvel để đọc cả truyện nha.
Nhìn thấy cử chỉ quen thuộc, mắt tôi càng ướt đẫm.