Chương 20
Từ viện Phúc Lợi trở về, tôi tự mình học được một ít ngôn ngữ cử chỉ cơ bản.
Sau đó mỗi khi rảnh rỗi, tôi sẽ đến viện Phúc Lợi bên đó làm việc không công.
Dần dần, tôi có thể dùng ngôn ngữ cử chỉ để giao với cô gái nhỏ, cô bé rất vui.
Sau khi thương hiệu game của phòng Studio được ra mắt, có một người thiết kế game ở nước ngoài muốn mời tôi vào công ty của họ.
Được họ đối xử đặc biệt hậu hĩnh, công ty của họ trưởng thành hơn chúng tôi.
Tôi đến bệ/nh viện thăm Thẩm Gián, nhắc tới chuyện này.
"Thẩm Gián, nếu cậu không tỉnh lại, anh thật sự ra nước ngoài phát triển."
“Sau này cậu có thể không nhìn thấy anh đâu, nói không chừng chờ cậu tỉnh lại, anh đã cưới một cô gái Tây rồi, đến lúc đó sinh con lai, cậu có thể làm chú Út đấy.”
Tôi nói xàm nói nhảm mà người trên giường vẫn không hề gợn sóng.
Khi tôi rời đi, cẩn thận đóng cửa phòng lại.
Trong phòng bệ/nh trắng noãn, ngón tay Thẩm Gián động đậy.
…
Tôi dắt cả nhóm bạn trong phòng Studio đi ra nước ngoài.
Đương nhiên, tôi cũng không phải muốn nhảy việc.
Tôi nói với người thiết kế game đó, có thể liên danh làm ra một bộ game, nhưng cũng không phải gia nhập bọn họ.
Tôi muốn tạo ra thương hiệu game mang tính biểu tượng của đất nước chúng ta, thay vì cứ luôn dựa vào họ.
Dù sao nhân cơ hội này, đôi bên có thể trao đổi một chút kỹ thuật cùng ý tưởng của nhau.
Trên đường đi, các bạn cùng phòng đều rất phấn khởi.
Jony là người thiết kế đưa chúng tôi đi tham quan công ty.
Ở lối vào là những tấm áp phích về các nhân vật trong game nổi tiếng nhất của họ cũng như các tác phẩm điêu khắc về nhân vật.
Tôi âm thầm định ra mục tiêu, hy vọng có một ngày mình có thể vượt qua họ.
Sau một hồi thương lượng, Jony đồng ý liên danh cùng chúng tôi làm ra bộ game.
Dù sao có thể thêm logo của chúng tôi, còn có thể nâng cao danh tiếng của chúng tôi, đây không phải là điều bất lợi.
Trên đường trở về, Trần Dịch hỏi tôi có thể ở lại nước ngoài phát triển hay không, dù sao ở chỗ này, đôi bên hợp tác sẽ có lợi hơn một chút.
Tôi do dự, thở dài.
“Không biết.”
“Anh Quân, còn lúc nào mà cậu không biết, cậu đang lo lắng cái gì sao?”
“Vấn đề này nói sau đi, nếu các cậu muốn ở lại nước ngoài, tôi tôn trọng suy nghĩ của các cậu.”
“Sao có thể được, bọn tôi đương nhiên là đi theo cậu rồi, cậu mới là Lão đại của bọn tôi.”
Trần Dịch mỉm cười, má lúm đồng tiền phía dưới khóe miệng lộ ra.
Cậu ta khoác vai tôi, nói chúc mừng đàm phán thành công, trở về phải ăn một bữa no nê.
Tôi gật đầu rồi đẩy tay anh ra không để lại dấu vết.