Chương 21

Giang Khương Khương
Cập nhật:
Mọi người không quen ăn thức ăn nước ngoài. Chuyện đầu tiên về nước, nhóm bạn ở phòng Studio kéo tôi đến quán lẩu. Ăn xong, bọn họ ồn ào bàn nhau đi quán Bar thư giãn. Thời gian trước kia vì chuẩn bị game mà trả giá quá nhiều, quả thật chưa từng nghỉ ngơi thật tốt. Lúc uống rư/ợu, tôi có cảm giác lơ đễnh. Mọi người đều là sinh viên khoa học tự nhiên, rất nh.ạy cả.m với con số, chơi game không dễ dàng thua. Nhưng tôi lại liên tiếp thua mấy trận, uống cũng không ít. Lúc tôi đi toilet, Trần Dịch đi theo sau. Đêm nay cậu ta hơi ít nói, ánh mắt cứ nhìn chằm vào tôi. Tôi nhìn dáng vẻ ấp a ấp úng của cậu ta, không nhịn được nhíu mày. “Muốn nói cái gì thì nói đi, đừng để mình bị nghẹn ch*t.” “Ai nha, tôi…” Cậu ta vén tóc và hít một hơi thật sâu. "Tôi chỉ muốn hỏi cậu, anh Quân, đã lâu như vậy mà cậu cũng không có yêu đương, có phải đã có người trong lòng rồi phải không?” Tôi do dự một chút, trong đầu không hiểu sao nhớ tới một người. “Hẳn là vậy.” Trần Dịch mím môi, thăm dò hỏi: “Đối phương là ở khoa của chúng ta sao?” “Đương nhiên không phải.” “…” Trần Dịch im lặng, những lời sau đó dường như đều bị tôi chặn lại. Sắc mặt cậu ta trở nên có chút khó coi. Tôi đang chuẩn bị vào toilet, khóe mắt thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Tôi liếc mắt nhìn qua, chân không tự chủ được đi theo. Trên cầu thang không có ai. Tôi xuống lầu đuổi theo. Thật ra tôi cũng không biết mình đang x/á/c nhận cái gì. Nhưng chính là rất gấp, rất muốn biết mình có phải nhìn lầm hay không. Tôi đi ra khỏi cửa quán Bar, nhìn đường phố tấp nập người qua lại. Không có bóng dáng quen thuộc kia. Tôi thở dài một hơi, đáy lòng có chút mất mát. Quay đầu lại, tôi lại thấy Thẩm Gián mặc áo khoác đen ngồi bên cạnh chậu cây cảnh. Cậu g/ầy đi rất nhiều, bị chậu cây cảnh che kín. Thẩm Gián cầm một bó hoa, ngây ngốc nhìn tôi. Tôi tức gi/ận bước tới, túm lấy cổ áo cậu, trút hết nỗi uất ức trong suốt khoảng thời gian này. “Anh biết ngay là cậu mà!” “Thẩm Gián, c/on m/ẹ cậu tỉnh rồi sao không nói với anh một tiếng?” “To gan rồi đúng không, dám đỡ thay anh một gậy nữa, vừa rồi cớ gì không đi thẳng lên tìm anh?” “Cậu có biết trong khoảng thời gian này anh lo lắng bao nhiêu không? Anh luôn mơ thấy cậu ở bệ/nh viện gặp chuyện không may, bác sĩ nói cậu rốt cuộc không tỉnh lại được, mỗi ngày anh đều ngủ không ngon giấc.” Thẩm Gián sững sờ khi nghe tôi nói xong, nhẹ nhàng phủ tay lên mu bàn tay tôi. "Vừa rồi em chuẩn bị đi tìm anh, nhưng nhìn thấy anh đang nói chuyện cùng người đó, nên muốn đi xuống yên tĩnh một chút." "Bạn bè nói anh muốn ra nước ngoài phát triển, em không biết mình có thể theo đuổi anh được hay không." "Nếu em không thể bám lấy anh, anh nhất định rất vui vẻ phải không?" Sắc mặt Thẩm Gián có chút tái nhợt. Tiếng Anh của cậu tệ nhất, cũng không biết liệu mình có thể qua nổi kỳ thi bài IELTS hay không. Tôi rất vui! Tôi nhịn xúc động ý muốn đ/á/nh cậu, cố ý nói: “Anh có ra nước ngoài hay không thì liên quan gì đến cậu? Lẽ ra cậu phải nói với anh ngay khi vừa tỉnh dậy, cậu còn muốn làm anh áy náy suốt đời sao?” “Sao lại không liên quan, em chỉ muốn ở gần anh một chút.” Thẩm Gián rũ mắt, có chút ủy khuất: “Cho dù anh không thích em, có thể nhìn thấy anh, em cũng rất vui.” “...” Tôi nhìn người trước mặt, giọng điệu quen thuộc, giọng nói quen thuộc. Những thứ này đều nói cho tôi biết, không phải đang nằm mơ. Tôi hít một hơi thật sâu, đáy lòng mềm nhũn như một mớ hỗn độn. “Thẩm Gián, cậu đúng là tên ngốc mà.” “Vậy anh có vì một tên ngốc mà ở lại không? Hay là anh đợi em đi, em sẽ cố gắng để xin đi du học ra nước ngoài tìm anh, có được không?” Thẩm Gián khụt khịt cái mũi đỏ hoe, ánh mắt van nài, giống như một con chó lớn vẫy đuôi mong được yêu thương. Cái tên này mới tỉnh không lâu, thân thể hoàn toàn chưa khỏe lại mà đã đi ra tìm tôi. Thật sự là không biết m/ắng cậu cái gì cho phải. Tôi không trả lời cậu, mà quấn khăn quàng cổ lên người cậu, ôm cậu vào lòng. “Ngốc quá, trời lạnh như vậy cũng không biết mặc áo nhiều một chút.” Thẩm Gián mỉm cười, ôm ch/ặt tôi. “Bởi vì em biết anh sẽ đ/au lòng cho em mà.” “Anh mới không có, anh sợ cậu lại vào bệ/nh viện, đến lúc đó ông già lại cằn nhằn anh.” Tôi cứng miệng và nghe thấy tiếng cười vui vẻ của cậu bên tai. Ở một góc nào đó nơi tôi không nhìn thấy, tôi cũng không biết Trần Dịch cũng đi theo. Thẩm Gián nghiêng đầu cười với cậu ta, đáy mắt tràn đầy đắc ý.