Chương 22
Cuối cùng tất nhiên là tôi không ra nước ngoài.
Dù sao mọi người vẫn thích thức ăn và môi trường trong nước.
Chúng tôi quyết tâm thiết kế game nội địa tốt nhất để vượt qua họ.
Thẩm Gián tranh thủ thời gian bổ sung chương trình học lúc trước.
Có thời gian rảnh là cậu đến phòng Studio tìm tôi, tôi không còn đuổi cậu đi nữa.
Thẩm Gián giống như có tâm linh tương thông với tôi, hiểu được sự cho phép của tôi.
Vào buổi tối cuối tuần cậu sẽ ở lại, chơi x/ấu như muốn ngủ cùng tôi.
Sau này qu/an h/ệ anh em liền biến chất.
Tôi cũng dần dần phát hiện, tên nhóc này thật sự rất đi/ên.
Mỗi tối phải dùng hết hai hộp mới chịu nghỉ.
Ngày hôm sau tôi ngồi gõ bàn phím rất khó chịu, chỉ có thể đứng.
Sau đó, tôi bảo cậu lăn ra ghế sofa ngủ, cậu ôm tôi ra ghế sofa…
Được rồi, không nói nữa.
Quả thực bi/ến th/ái mà.
Mỗi cuối tháng, tôi ra nước ngoài để nói chuyện với Jony về quá trình game và những ý tưởng mới.
Một tuần đi công tác, Thẩm Gián cũng đi theo.
Cậu thật sự luôn để mắt đến tôi, như thể sợ tôi sẽ bỏ chạy cùng người khác nếu không chú ý.
Thức ăn nước ngoài không ngon, cậu đi mượn nhà bếp của khách sạn nấu cơm cho tôi.
Ngay cả Jony cũng khen cậu giống như người vợ nhỏ thân thiết của tôi.
Buổi tối lúc ngủ, rõ ràng là hai cái giường, Thẩm Gián hết lần này tới lần khác muốn chui vào trong chăn của tôi.
Cậu nói rất lạnh, nhưng tay vén áo tôi rõ ràng là nóng.
Sau một chuyến đi sa mạc nóng bỏng, toàn thân tôi vô lực.
Thẩm Gián nhéo tai tôi, nhẹ nhàng hỏi tôi cảm thấy thế nào.
Tôi vùi mặt vào chăn và giả vờ ngủ.
“Anh, ngủ với em, dù sao cũng phải chịu trách nhiệm với em chứ?”
“...”
Ơ Rốt cuộc ai ngủ với ai đây?
"Anh~ nói đi chứ, khi nào thì công khai qu/an h/ệ của chúng ta?"
Giọng điệu nũng nịu của cậu cố tình ghé sát tai tôi khiến tôi ngứa ngáy.
Cái tên nhóc này còn muốn công khai, thật không sợ hù ch*t mẹ cậu sao?
Tôi cũng có thể tưởng tượng được bộ dáng phát đi/ên của người phụ nữ kia, chắc chắn thét lên chỉ vào mũi tôi, m/ắng tôi vì sao làm hỏng con trai bà ta, có phải muốn trả th/ù bà ta hay không?
Cảnh tượng đó quá đặc sắc, tôi không dám xem.
Tôi tặc lưỡi: “Anh phải đi ngủ, ngày mai còn phải đi làm, còn làm ồn nữa cút đi.”
“Thật sự kéo quần lên là không nhận à.”
Cậu lầm bầm, ủy khuất bĩu môi.
Tôi không thể chịu được nữa tháo máy trợ thính của cậu ra, mạnh mẽ ép cậu đi ngủ.
Thẩm Gián ôm ch/ặt tôi, miệng còn chưa chịu yên.
“Anh, bây giờ anh không còn gh/ét em nữa, vậy có thích em không?”
“Nếu anh có thể thích em nhiều hơn một chút thì tốt rồi.”
Cậu nhỏ giọng nói, có lẽ cho rằng tôi đã ngủ.
Tim tôi đ/ập thình thịch.
Cho tới giờ, tôi quả thật cũng chưa từng nói qua lời tỏ tình, luôn cảm thấy có chút buồn nôn.
Nhưng cậu dường như có chút không cảm giác an toàn.
Tôi quay lại và vỗ vai cậu.
Xuyên qua ánh trăng, ánh mắt Thẩm Gián nhìn tôi sáng ngời.
Vì tôi ra dấu bằng ngôn ngữ cử chỉ với cậu - -
[Anh rất thích em.]
Đáy mắt Thẩm Gián tràn đầy kinh ngạc, lại gần hôn tôi.
Tâm tình cậu phấn kích, thậm chí hốc mắt hơi đỏ hoe.
Cuối cùng, cậu đáp lại tôi bằng ngôn ngữ cử chỉ - -
[Em cũng thích anh.]
[Anh, em sẽ luôn ở bên anh.]
(Hết)