Dị tượng lắng xuống, vân vụ tiêu tan, trời quang mây tạnh, cánh cửa mật thất mở ra, người thanh niên tay cầm chiến đao bước ra ngoài, khí tức từ trên thanh chiến đao tản mát ra đã mạnh hơn trước kia rất nhiều.
“Bảo cụ bản mệnh đã thăng lên Địa giai thượng phẩm, chiến lực đã có bước tiến, tỉ lệ sống sót trong chuyến đi sắp tới sẽ cao hơn phần nào.” A Diệt có chút vui vẻ lẩm bẩm, sau nhiều ngày bế quan cường luyện bảo cụ, đến nay hắn đã thành công.
Tuy hắn không có trình độ đại sư trên phương diện luyện khí, nhưng cường luyện bảo cụ bản mệnh của bản thân lại không quá khó, nên hắn mới có thể thành công. Nếu cường luyện bảo cụ không phải bản mệnh, hoặc là bảo cụ của kẻ khác, thì chắc chắn đã thất bại rồi.
Chuyến đi tham gia tranh đoạt quán đỉnh đã trôi qua cách đây một năm, khi hắn cùng Dương Như Âm trở về giao nộp vật phẩm nhiệm vụ chỉ định lên trên, đã được xem là hoàn thành nhiệm vụ. Phần thưởng hắn lựa chọn tất nhiên là món tài liệu còn thiếu để cường luyện bảo cụ.
Khi mới trở về hắn cũng đã thử dung nhập Dung Huyết Thạch, kết quả đã thành công dung nhập được thêm khối thứ năm và thứ sáu, khối thứ bảy ước chừng trong vòng mười năm cũng sẽ thành công. Kết quả tốt như thế phần lớn nhờ vào mộc tủy chi thủy tại tháp quán đỉnh, giúp hắn đang từ 3 bước cảm ngộ pháp tắc tăng lên tới 5 bước.
Thu lại chiến đao vào nội thể, hắn liền đi tới khu vực phường thị thu mua một vài thứ cần thiết, rồi trở về động phủ bắt đầu quá trình tu luyện khôi lỗi chi thuật, với mục tiêu thăng tiến trình độ lên thành khôi lỗi đại sư.
Trong gian thạch thất với đầy rẫy phụ kiện khôi lỗi, một nữ tử đang chăm chú xắp xếp chỉnh chu những vật dụng quan trọng, lúc này A Diệt tiến vào, hắn nói: “Tam Nương, ngươi hãy canh gác ngay phía ngoài cửa mật thất, ta muốn bế quan lâu dài để trùng kích cảnh giới tạo nghệ tại phương diện khôi lỗi.”