Chiếc phi sa khổng lồ uy vũ lơ lửng trên vùng đại dương mênh mông bao la, ba thân ảnh đang đứng trên sân phi sa ai nấy quan sát xung quanh, đều chỉ thấy biển xanh vô tận, cho dù dùng tới thần niệm dò xét cũng chẳng phát hiện ra điều gì bất thường.
Lúc này thân ảnh thon dài xinh đẹp, mang theo khí thế phong hoa tuyệt đại bước ra từ khoang phi sa, còn ai ngoài Thiên Hận Hầu. Trông thấy nàng ta, cả ba kẻ đang đứng ngoài sân đều đồng loạt thi lễ lên tiếng chào, thần sắc ai nấy vẫn không bớt nghi hoặc.
Thấy biểu cảm của ba người, Thiên Hận Hầu chỉ ngón tay lên trên trời rồi chậm rãi nói: “Các ngươi chú ý quan sát phía trên kìa!”
Cả ba đồng thời ngẩng đầu quan sát thiên không, qua một hồi tập trung căng mắt họ mới trông thấy, một dãy sơn mạch nguy nga tráng lệ được sương mù bao phủ nhìn như tiên cảnh. Những dãy sơn phong ở trong trạng thái đảo lộn trên tận trời cao qua cả những tầng mây, chân núi cắm thương khung, đỉnh núi hướng xuống mặt biển!
“Lên!” Thiên Hận Hầu quát khẽ một câu, phi sa tức thì bắn thẳng lên trời cao, tiến tới gần dãy sơn mạch hùng vĩ ấy. Ánh mắt của ba tu hành giả hạ vị căng tròn, đây là lần đầu tiên họ trông thấy loại địa phương kì dị ngập tràn bí ẩn như thế này, trong lòng nổi lên cảm giác bản thân thật nhỏ bé.
Khi bay tới gần dãy sơn mạch, điều không tưởng đã diễn ra, vốn những ngọn núi trên không trung ở thế lộn ngược, đỉnh núi cắm xuống dưới, nhưng lúc này bọn họ lại cảm thấy bản thân đang cùng thế với dãy sơn mạch.
Từ trường xung quanh nơi này đã đảo ngược, khi tới gần chiếc phi sa liền đảo ngược theo, lực hút của thương khung đã nặng hơn lực hút của mặt biển. Phi sa trôi nổi phía trên đậm đặc sương mù, dãy sơn mạch nguy nga phía dưới cực kỳ u tĩnh, nhìn qua đã thấy những ngọn núi nơi đây phi thường cao, chắc chắn hơn ngàn dặm.