Hai thân ảnh phiêu phù giữa trời đêm, tên nam tử cao lớn mỉm cười âm hiểm, đơn thủ giơ lên tựa hồ muốn động thủ, trong lòng bàn tay y nổi lên một vòi rồng phong lực tản mát khí tức lớn mạnh. Thanh niên đối diện thần sắc âm trầm, thân thể vẫn bất động không hề có biểu hiện khác lạ, nhưng một khi đối phương dám động thủ hắn sẽ lập tức xuất chiêu.
Bầu không khí giương cung bạt kiếm kéo dài qua vài hơi thở, thì bị phá vỡ bởi một đạo thanh liễu độn quang từ xa bay tới, khi đến phụ cận hai gã nam tử đang lườm nhau liền hiện ra thân ảnh, còn ai ngoài tên thiếu niên Dương Như Âm.
Trông thấy bộ dáng kẻ vừa tới tả tơi, trên mặt còn dính bụi đất, phù lục trị thương dán đầy trên thân, tên mộc linh Phong Háo Thắng vừa lo lắng vừa tức giận hỏi: “Dương thiếu chủ sao lại ra nông nỗi này? Là kẻ nào to gan dám đả thương người?”
Thấy ánh mắt quan tâm của họ Phong, cùng với vẻ mặt tò mò của A Diệt, Như Âm cười khổ đáp: “Ban nãy ta đã một mình cân ba nhưng bị thua, cũng may kịp sử dụng bảo cụ đào tẩu, có lẽ hiện giờ ba tên kia vẫn còn đang tra tìm tung tích của ta đấy.”
“Hừ, dám đả thương thiếu chủ, bọn chúng quả là đã ăn phải gan hùm mật gấu rồi, chúng ta mau tìm chúng báo thù thôi!” Họ Phong sắc mặt trở nên giận giữ vội nói, hai nắm đấm không nhịn được đập đập vào nhau.
Dương Như Âm gật đầu nói: “Thủ đoạn sư phụ gieo lên hai ngươi, giúp ta có thể cảm ứng được mọi người trong phạm vi ngàn dặm, ban nãy ta theo cảm ứng mà một đường bay đến nơi này, tách khỏi kẻ địch chưa quá lâu, có lẽ ba tên đó cũng không cách đây quá xa đâu, giờ tìm bọn chúng không khó.”
Hắn đưa ánh mắt tới phía tên thanh niên nhân loại, mở miệng lôi kéo: “Họ Dược ngươi theo hai bọn ta đi, mỗi người đánh một tên địch, ba tên đó ai nấy đều đã diệt sát được không ít quỷ đêm, tài sản trên thân cũng có giá trị lớn, hành động lần này chắc chắn không lỗ đâu!”