Hai tia sáng lục lam đâm vào nhau, kích lên sóng khí mãnh liệt, phong vân tiêu tan. Thân ảnh cao lớn của Phong Háo Thắng xuất hiện trên cao, hung hăng vung cây quạt lớn trong tay, hô phong hoán vũ, tạo ra một cột vòi rồng vạn trượng càn quét hư không.
Đối diện trước thế công mạnh mẽ ấy, tên mộc linh trung niên không chút biến sắc, song thủ nhanh chóng bắt pháp quyết, gọi ra cả con sông từ trong chiếc bình nhỏ lơ lửng kế bên người. Hơn mười đầu thủy long chui ra từ dòng sông dài uốn lượn giữa trời, gầm thét lao tới quấn lấy vòng rồng, lực lượng pháp tắc thủy và phong va chạm, tạo nên cảnh tượng tráng lệ giữa trời đêm.
Thấy giao phong một hồi mà bản thân không thể ép được đối thủ xuống hạ phong, tên Háo Thắng có chút vội vã, hắn cảm thấy đối phương đích thị còn có thương thế chưa lành, bản thân chiếm ưu thế mà tại sao không thể thắng nổi cho được. Hắn nhanh chóng tiếp cận đối phương, thi triển loạn đao phong cắt chém mọi thứ, khiến kẻ địch chỉ có thể bị động phòng ngự.
Tại một khu vực khác, lão già mộc linh không ngừng điều động bốn cánh tay cổ thụ, chỉ huy bầy ong độc vây công đối phương, trên mỗi một con ong đều được phủ lên một tia pháp tắc kịch độc. Dương Như Âm đứng giữa bầy ong mặt không hoảng hốt, pháp tắc thẳng thắn phát động, khiến bầy ong đang bay múa chợt đâm thẳng tới phía hắn.
Theo ấn quyết, vô số cành liễu phá thổ trồi lên, hung hăng công kích đám ong, bọn chúng không hề né tránh mà lao thẳng tới cứng đối cứng với cành liễu, chả mấy chốc đã tổn thất thảm trọng, số lượng mấy ngàn con ong nay chỉ còn vài trăm.
Song thủ họ Dương giơ lên, tay phải cầm kiếm liễu, tay trái cầm hạt ánh sáng, toàn lực tung ra công kích tầm xa phóng loạn khắp nơi, không thèm nhắm đến một mục tiêu nào cả. Nhưng trông thấy cảnh này, lão già đối diện lại không khỏi biến sắc, quanh thân thải ra một luồng khói độc, đồng thời tế ra hai tấm khiên bảo cụ, như thể rất kiêng kỵ thế công sắp tới của kẻ địch.