Kết giới vỡ tung, từ trong đó bắn vọt ra một đạo lưu quang, đâm mạnh lên vách tường cung điện mới có thể dừng lại, lộ ra thân ảnh chật vật của Song Tính lão quỷ. Cánh tay cụt trong nháy mắt khôi phục lại, y gằn giọng quát lên: “Cứu viện của ta đã đến, hai tên khốn chuyên cắn trộm các ngươi chạy đâu cho khỏi nắng!”
“Hừ, vẫn còn già mồm quá nhỉ.” Tiếng hừ lạnh từ sâu trong vùng chiến trường vang lên, một thân ảnh nhỏ nhắn bay lên trời cao, hướng tới vị trí Song Tính lão quỷ mà bổ đại đao trong tay, phóng thích một luồng đao quang khổng lồ gào thét trảm tới phía y.
Đao quang hắc xích xé rách không gian kéo theo chấn động pháp tắc lao tới, Thiên Hận Hầu tức thì xuất hiện ngay phía trước Song Tính lão quỷ, điểm chỉ ngón tay, khiến vô số thiết chùy to lớn từ hư không nhô ra, đối bính với đao quang khiến một vùng thương khung rạn nứt chấn động.
“Sa Đao Hầu, gọi nốt tên Thất Kiếm Hầu ra đây, để ta xem hai người các ngươi sau nhiều năm không gặp đã có thêm bản lĩnh gì hay chưa?” Thanh âm kiêu ngạo của cao ráo nữ tử vang vọng khắp vùng bình nguyên, khí tức tràn ra quét bay tất cả pháp tắc của đối phương còn phiêu đãng trong không khí, nhìn nàng lúc như chiến thần cái thế.
Cách đó trăm dặm, hai thân ảnh nhỏ nhắn xuất hiện. Một nam hài đồng khoác áo bào hoàng kim, mày kiếm mắt sáng, tản mát chiến ý sắc bén, còn ai ngoài Thất Kiếm Hầu. Người kế bên là một nữ hài đồng bề ngoài chưa tới mười tuổi, trông nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng lại toát lên khí chất bạo quân hung tàn, đại đao vác ngang vai to hơn cả người đang lăm le muốn uống máu.
Tiếng quát của nam hài tử vang lên: “Ngươi đây rồi con ả Thiên Hận khốn kiếp, hôm nay ta sẽ trả hết mối nhục ngày xưa ngươi reo rắc xuống thế lực của ta!”