Bình nguyên mênh mông nay trở thành tử địa, dòng khí loạn lưu đã cuốn sạch tất cả, khiến một nơi sinh cơ bừng bừng biến thành thê lương hoang tàn. Một dòng sông lớn tràn ngập ma khí liên tục bị công kích, thân ảnh trong dòng sông luôn linh hoạt né tránh, không dám đối đầu trực diện với kẻ đang oanh tạc hắc ma thủy.
Nữ hài Sa Đao Hầu giận dữ trước độ trơn trượt của Song Tính Hầu, liền thôi phát thủ đoạn mạnh hơn, đánh cho con sông vặn vẹo đứt khúc. Đôi cánh hồ điệp quạt mạnh, thân ảnh hắc y trong dòng sông đen lao vọt ra, vội vã hành không chạy trốn, lôi kéo theo thân ảnh nhỏ nhắn cầm đại đao truy đuổi.
Đao quang hắc xích gào thét lao tới, Song Tính Hầu chớp mắt đảo hướng khiến công kích đi vào khoảng không, nhưng ngay sau đó vùng trời phía trước nứt toác ra không ít khe hở không gian, phóng thích hàng biển xích đao khí, khiến hắc ma nhân phải chật vật chống đỡ.
Lau mồ hôi lạnh trên trán, Song Tính Hầu lẩm bẩm: “Không ngờ lần đầu tiên ta trình diện chiến lực cấp Phong Hầu, lại là cái bộ dáng chật vật như thế này. Cũng may nơi đây không thể câu thông Diễn đàn thượng vị, nếu không con ả kia phát trực tiếp cảnh tượng ta bị giày xéo lên trên đó, thì từ nay ta trở thành trò cười cho cả thiên hạ mất.”
“Đùng!” Vụ nổ kinh thiên bạo khởi, gây chấn động thiên địa, thương khung như muốn sụp đổ, không gian hệt tấm gương mỏng vỡ nát thành nhiều mảnh nhỏ, dẫn tới khí loạn lưu từ hư vô tràn tới như đê vỡ.
Hai thân ảnh bắn ngược ra sau cả ngàn dặm mới có thể dừng lại, thân ảnh cao ráo của Thiên Hận Hầu lơ lửng giữa trời loạn, ánh mắt ngưng trọng, lớn giọng nói: “Bảo Kiếm Môn quả nhiên chịu chơi, đưa cả Tiên khí bán thành phẩm cho ngươi đem theo bên người, không sợ bị vây cướp sao?”