Phôi sắt đỏ rực nhúng sâu xuống vại nước lạnh, khiến nước trong vại lập tức sôi lên ùng ục, hơi nước bốc lên thành một làn sương trắng. Tiếng rèn đúc lại vang lên tại lò rèn đơn xơ, người thợ rèn làm việc không ngừng nghỉ, kéo dài nhiều canh giờ cho tới tận xế chiều, mới hoàn chỉnh đúc ra một món vũ khí.
Vừa đặt thanh vũ khí lên bàn, khung cảnh xung quanh tên thanh niên liền sụp đổ, y phục thợ rèn của hắn cũng biến mất, quay trở lại bên trong sơn cốc di tàng. A Diệt mở bừng cặp mắt, bàn tay của hắn đang mò mẫm vào bên trong quang điểm bạch sắc, ngay khi chạm tới vật nằm bên trong liền khiến nó bắn nhanh ra ngoài.
“Còn muốn chạy!” Họ Diệt khoát tay kéo lấy vật đang bay loạn đi xa, nhưng lực cách không của hắn không thể hút nổi vật đó, nó phản kháng quá dữ dội. Hắn hừ lạnh một cái, hai cửa động thiên khai mở, dây leo kim trúc gào thét lao ra chả mấy chốc đã cùng nhau quấn chặt được vật kia, qua một hồi nó mới tiêu hao sạch năng lượng, trở thành một món vật phẩm như bình thường.
Thu lấy vật phẩm vào tay, A Diệt nhìn ra đây là một khối kim loại thường dùng làm tài liệu luyện chế bảo cụ Địa giai, chỉ tiếc là kích thước khá nhỏ nên giá trị không cao lắm. Giờ hắn đã phần nào hiểu ra vấn đề, ánh mắt liền liếc tới những quang điểm màu đỏ và xanh, vật phẩm trong đó mới có thể khiến hắn hài lòng.
Trong khi hắn đang dò xét, phân vân không biết nên thử sức với quang điểm đỏ hay xanh, thì phía thiếu nữ Dương Như Âm đã hoàn tất quá trình chinh phục huyễn cảnh. Từ trong quang điểm xanh sẫm bắn mạnh ra một vật phẩm, nó được hào quang xanh bao phủ, bay loạn khắp nơi, tốc độ cùng lực biến hướng cao hơn vật trong quang điểm trắng rất nhiều.
Tuần trà trôi qua, họ Dương mới bắt được vật phẩm đó, nàng thu vào giới chỉ rất nhanh khiến A Diệt không kịp nhìn rõ là thứ gì, nhưng trông sắc mặt tươi tắn phấn khởi kia là biết thu hoạch lớn rồi.