Chương 71

Gương mặt tuyệt sắc, dung nhan khiến hoa hờn nguyệt thẹn, phiêu linh như tiên tử. Nàng minh tuệ không linh, thanh lãnh tuyệt đại, diện mạo vô hạ, môi mọng đem theo một nụ cười nhàn nhạt. “Đa tạ các hạ vừa rồi đã ra tay tương trợ.” Giọng nói khiến người nghe như tắm gió xuân, từng tia dịu nhẹ luôn thoang thoảng bên tai, như câu hồn đoạt phách, như vưu vật thế gian! Đôi mắt thanh niên Diệt Chúng Sinh sáng bừng, nhìn chằm chằm thiếu nữ khuynh quốc trước mặt mà không hề chớp mắt. Rất nhanh, hắn đã kiềm chế tâm tình lại, biết bản thân vừa rồi đã thất thố nhưng vẫn cố gắng tỏ ra vẻ bình thản, không hề chột dạ. Tay vẫn không ngừng bắt pháp quyết duy trì trận pháp, đôi mắt lơ đãng nhìn đi hướng khác rồi chậm rãi đáp lời cô ta: “Không có gì to tát đâu, nếu các hạ bị đánh gục thì sẽ chẳng còn ai có chút sức phản kháng trước đầu súc sinh này, tại hạ làm vậy cũng vì nghĩ cho bản thân mà thôi.” Liễu Băng Nghi nghe câu trả lời của A Diệt, mặt vẫn không đổi sắc mà chân thành nói: “Thϊếp thân trước giờ không muốn mang nợ bất kì ai, ơn cứu nguy của các hạ ngày hôm nay, sau này có dịp chắc chắn sẽ trả lại.” Dứt lời, không đợi cho A Diệt đáp lại, cô ta liền phóng nhanh tới phía đầu mãnh thú đang bị vây nhốt. Nhìn qua cô ta đã biết trận pháp này tuy rắn chắc, nhưng cứ bị cự viên không ngừng công kích như thế thì chẳng bao lâu nữa sẽ bị đánh vỡ mà thôi. Cô ta muốn thu hút sự chú ý để nó không có thời gian đánh lên lớp màng chắn nữa, câu giờ cho tới khi kết giới trên đỉnh núi khai mở.