Chương 72
Tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, trong đầu A Diệt đã lóe lên rất nhiều cảnh tượng, chủ yếu là những hình ảnh từ thuở nhỏ, hai huynh muội đang vui đùa cùng nhau. Cái thời còn hồn nhiên ngây thơ, non nớt không hiểu chuyện, tuy hoàn cảnh khó khăn nhưng lại vô cùng hạnh phúc.
Đối với hắn, quãng thời gian đó là mảnh kí ức hạnh phúc nhất trong cuộc đời, hắn sẽ không bao giờ quên. Lúc này, cú quyền của cự viên chỉ còn cách thân thể A Diệt vài thước, không khí bị áp xúc ập tới trước khiến da mặt hắn đau rát.
“Rầm!” Dị biến phát sinh!
Một luồng hào quang phóng vụt xuống chặn đứng công kích của đầu Độc Nhãn Viên tới phía A Diệt. Uy lực từ cú va chạm khiến thân thể hắn ta bị thổi bay, lăn lộn ra sau hơn một trượng mới dừng lại được. Lúc này Diệt Chúng Sinh chợt bừng tỉnh, hắn như vừa từ cõi chết trở về, đôi mắt sáng ngời nhìn tới phía trước.
Một thân ảnh uy nghiêm đứng trên nắm đấm của đầu cự viên, nhưng lúc này ác thú đó không hề dám nhúc nhích mà bất động tại chỗ, con mắt lộ ra sự sợ hãi đối với nhân loại trước mặt. Người đang đứng trên tay của nó chính là Cố Thiết Nham, kẻ đã đánh nó rớt đi nửa cái mạng, rồi đem nó tới ngọn núi này vứt vào trong một cái hang u tối để tự sinh tự diệt.
Sự xuất hiện của ông ta khiến cho những kẻ ở gần đây trông thấy đều bất ngờ, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại. Những vị quản sự đều thời khắc quan sát mọi diễn biến trong kì khảo hạch, xảy ra chuyện nghiêm trọng bậc này làm sao họ không biết cho được chứ.
Trung niên họ Cố cảm ứng qua một lượt xung quanh, thì phát hiện có không ít hạt giống tốt đã bỏ mạng, khiến ông ta bực tức cùng tự trách vô cùng: “Vốn ta tính đến chậm để đám tiểu gia hỏa này nhận đủ giáo huấn, sau này sẽ biết thu liễm ngạo khí hơn. Ai ngờ súc sinh này lại hung hãn như vậy, thoáng cái đã sát hại bao nhiêu người.”