Chương 10
Bữa tiệc cuối cùng cũng bắt đầu.
Sở Uyển cười ngọt ngào, nhìn Tống Tử Dụ chứa chan tình cảm.
Nhưng ánh mắt của Tống Tử Dụ lại có hơi lạnh nhạt, mặt không cảm xúc đeo nhẫn lên tay Sở Uyển.
Anh ta chỉ cần một cô gái họ Sở mà thôi, nhưng Sở Uyển lại nghĩ anh ta thật sự yêu mình, thật sự buồn cười ch*t đi được.
Hai người đang lúc ôm hôn nhau, đột nhiên cơ thể Sở Uyển lại gi/ật b/ắn.
Tống Tử Dụ khẽ chau mày lại, dường như đang trách cô ta có hơi thất lễ.
Sở Uyển vội cười lấy lòng, dựa vào lòng anh ta, nhưng Tống Tử Dụ lại trợn trừng mắt nhìn mặt cô ta, mắt càng trừng càng to, mặt tỏ ra hốt hoảng.
"Cô đừng qua đây!"
Sở Uyển nhìn anh ta đầy thắc mắc.
Cô ta quay mặt xuống dưới sân khấu, có một đứa trẻ đột ngột khóc to.
Sau đó là những tiếng hét thất thanh nối liền nhau.
Bà Tống đứng bật dậy, sốt ruột hoảng hốt hỏi: "Sao thế, sao thế này?"
Sở Uyển vừa định tới đỡ bà ta, bà ta đã đột ngột hét toáng lên: "M/a!"
Lâm Tô Tô cũng bị khuôn mặt quay sang của Sở Uyển dọa sợ.
Cả khuôn mặt của Sở Uyển sưng phồng lên hệt như đầu lợn, chỉ như thế cũng không tính là gì, cả làn da của nó đã đổi sang màu đen, thậm chí mảng da chỗ khóe mắt còn nứt ra một lỗ, có dịch mủ trộn lẫn m/áu chảy xuống.
Nó h/oảng s/ợ dơ tay sờ mặt mình, tôi nhìn chiếc nhẫn kim cương to không gì sánh bằng trên tay nó, khẽ mỉm cười.
Nghe nói, đây là Tống Tử Dụ vừa rồi đột nhiên yêu cầu với tiệm đ/á quý, nhẫn kim cương đặt trước lúc trước không cần nữa, phải đổi sang đồ quý tốt nhất, đắt nhất của tiệm.
Tất cả mọi người đều tưởng Tống Tử Dụ yêu Sở Uyển sâu đậm, nhưng tôi biết, đây là tiểu q/uỷ trong mặt Phật đang ra tay.
Thế nên, sau khi chiếc nhẫn kim cương này thật sự đeo lên tay của Sở Uyển, thuộc về cô ta, cắn trả thật sự của tiểu q/uỷ đã bắt đầu.
Cả tay Sở Uyển toàn là m/áu, khiến cô ta sợ hãi la hét ầm ĩ, cả bữa tiệc lo/ạn cào cào hết lên.
Lâm Tô Tô lập tức lao lên sân khấu muốn giữ lấy Sở Uyển nhưng lại không biết ra tay từ đâu, gấp đến độ xoay mòng mòng.
Tôi nhìn sang ông bố đang kinh ngạc há hốc mồm nhìn tất cả ngồi yên tại chỗ, bĩu môi trào phúng ông ta.
Lâm Tô Tô ít nhất vẫn là một người mẹ tốt đối với con của mình, nhưng thằng đàn ông này lại vĩnh viễn không thể dựa dẫm được trong thời khắc quyết định.
Lâm Tô Tô cuối cùng cũng tìm được khăn trải bàn phủ lên đầu Sở Uyển, nhưng khi bà ta đỡ Sở Uyển xuống sân khấu, cả người Sở Uyển lại bắt đầu co gi/ật không ngừng.
Lâm Tô Tô hốt hoảng vén khăn ra, chỉ nhìn thấy Sở Uyển đang ra sức bấm ch/ặt người, cánh tay lộ ra đã bị bấm chảy ra từng vệt m/áu.
“Ngứa! Ngứa!”
Ánh mắt của tất cả mọi người lại bị hút sang.
Vừa nhìn là gi/ật nảy mình, mạch m/áu của Sở Uyển đều nổi lên, bên trong không lưu thông m/áu màu đỏ tươi, mà là thứ đen kịt giống như sâu bọ!
Tôi ung dung thảnh thơi đứng dậy, theo đoàn khách sợ hãi đi ra ngoài.
Thật là một vở kịch hay, rất thú vị.