Chương 11
Cũng không biết vị cao nhân nào đã nhìn ra manh mối.
Cũng phải, ngày đó có nhiều người có tiền như thế, cũng phải có người hiểu rõ thứ này thôi.
Thế là, khi Lâm Tô Tô vứt mặt Phật đến trước mặt tôi, tôi chỉ thản nhiên liếc bà ta.
“Sở Nhiên, tao đã xem thường mày rồi, đồ rẻ rá/ch nham hiểm.”
Tôi bày ra bộ dạng sợ hãi: “Dì à, dì đang nói gì thế? Không phải dì cố chấp muốn cư/ớp mặt Phật này à?”
Sau đó tôi lại thay sang dáng vẻ vui vẻ khi người gặp họa, cong mày nhìn bà ta, che miệng nói: “Ai dà, Sở Nhiên như hôm nay không phải bị cắn trả đấy chứ?”
Tôi tỏ ra vô tội: “Thế nhưng, khi hai người khăng khăng muốn cư/ớp, tôi đã từng khuyên hai người rồi đó nha.”
Tôi đứng dậy, ghé sát tai bà ta, trong vẻ mặt càng lúc càng không biết làm sao của bà ta, tôi nham hiểm lên tiếng: “Khi đó, tôi đã nói rồi, đây là tôi cố tình thỉnh về từ Thái Lan, chỉ có mình tôi mới dùng được, nếu không sẽ bị cắn ngược trở lại!”
“Thích cư/ớp đồ như vậy, giờ vui rồi chứ?”
Sắc mặt Lâm Tô Tô thoắt đỏ thoắt trắng, bà ta đột nhiên túm lấy tay tôi: “Thứ mày thỉnh về, chắc chắn mày có cách c/ứu Uyển Uyển! Mau c/ứu con bé, nó là em gái ruột của mày đó, mày thật sự có thể trơ mắt nhìn nó ch*t sao?”
“Ch*t?” Tôi nhoẻn miệng cười: “Không dễ ch*t đến thế đâu.”
Tiểu q/uỷ cần dùng vật thể cung cấp dinh dưỡng để tu luyện, tất nhiên sẽ không để vật thể cung cấp dinh dưỡng ch*t ngay được.
Huống hồ, chỉ ch*t một mình Sở Uyển, e là không đủ ấy chứ.
Tôi nhìn Lâm Tô Tô lạnh như băng, bà ta bỗng dưng hiểu ý của tôi, quỳ thụp xuống đất.
“Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên, coi như dì c/ầu x/in con, được không? Dì biết, con h/ận gì, nhưng tất cả đều là tội của dì, không liên quan gì đến Sở Uyển cả, con bé vô tội mà.”
Bà ta ra sức t/át mình: “Có tội gì con cứ báo lên người dì, chỉ cần con có thể c/ứu Uyển Uyển.”
Tôi lắc đầu: “Thật ngại quá đi, đừng nói tôi không có cách c/ứu nó, cho dù tôi thật sự có cách c/ứu nó, tại vì sao tôi phải c/ứu nó đây?”
“Bà khiến tuổi thơ của tôi chìm trong tăm tối, dùng cái gì cũng không còn bù đắp được nổi.”
Tôi đẩy Lâm Tô Tô ra, đi ra ngoài cửa, ông bố sợ hãi nhìn theo tôi, như thể tôi là m/a q/uỷ đòi mạng vậy.
Tôi lạnh lùng nhìn lại ông ta: “Những năm này ông thành công nhiều như thế, chưa bao giờ từng nghĩ, những thứ ông đạt được rốt cuộc đến từ đâu chưa?”
“Là năng lực của ông sao? Là tài hoa của ông à?”
“Không phải!”
“Tất cả những gì bà có được đều là mẹ tôi dùng mạng đổi đấy.”
“Mà ông lại dùng những thứ ấy để nuôi con gái với con đàn bà khác, không hề ngó ngàng gì đến con gái của bà ấy. Ông đoán xem, bà ấy sẽ báo đáp ông như nào đây?”
Bố tôi bị tôi dọa cho ngã ngồi ra sô pha, chắc hẳn, đêm nay ông ta sẽ không ngủ nổi.