Chương 12
Tôi đã chuyển khỏi nhà họ Sở.
Mặc dù những năm này Lâm Tô Tô xúi giục bố tôi, bắt tôi nộp hết lương, nhưng tôi đã giấu làm thêm công việc phụ, cũng đã tiết kiệm được một khoản tiền.
Tôi dùng số tiền này m/ua một căn hộ mini ở khu vực thành phố.
Chỗ này, sau này chính là nhà của tôi.
Tin tức nhà họ Sở với nhà họ Tống liên tục truyền đến tai tôi qua lời bàn tán của những người quen biết.
Đầu tiên là tình trạng bệ/nh của Sở Uyển đã ổn định, nhưng nó lại trở nên càng lúc càng g/ầy.
Nhà họ Tống ban đầu khăng khăng muốn hủy hôn với nó vì tiệc đính hôn, nhưng nó đã mang th/ai, hơn nữa lại là bụng nhọn, rất nhiều người nói là con trai.
Mẹ Tống Tử Dụ chỉ đành khuyên Tống Tử Dụ kiên nhẫn, đợi đứa bé chào đời rồi bàn sau.
Lâm Tô Tô đã tiêu tất cả tiền để chữa bệ/nh cho Sở Uyển, song bản thân bà ta cũng xuất hiện vài triệu chứng bệ/nh.
Đầu tiên là tóc bạc trắng sau một đêm, người khác còn tưởng rằng bà ta như thế là do lo lắng chuyện của Sở Uyển.
Nhưng chẳng qua bao lâu, khuôn mặt được bà ta chăm sóc kỹ càng đột nhiên xuất hiện đầy vết nhăn, tức khắc như thế già đi hai mươi tuổi, hoàn toàn mang dáng vẻ của một bà già.
Sau đó nữa, tinh thần của bà ta giống như bị hút đi mất, mỗi ngày đều ngủ mê man, sức khỏe dần dần ngày càng kém.
Còn về bố tôi, sau khi nói với ông ta những lời kia, nghe nói ông ta không ngủ được liên tiếp mấy đêm.
Mỗi ngày đều ở trong nhà nghi thần nghi q/uỷ, nói là nhìn thấy mẹ tôi đến tìm ông ta đòi mạng.
Sau đó ông ta chạy đến chùa làm pháp sự cho mẹ tôi, còn thắp đèn cho bà ấy, bước vào con đường cầu Thần bái Phật.
Còn về chuyện trong nhà, ông ta đã hoàn toàn mặc kệ không quan tâm nữa.
Nhưng cho dù như vậy, ông ta vẫn không ngủ yên giấc, người cũng trở nên đi/ên điên kh/ùng khùng, nói nhăng nói cuội.