Chương 13
Nghe nói Lâm Tô Tô vẫn luôn tìm tôi, nhưng sau khi tôi nghỉ việc chuyển đến đây thì về cơ bản ngoại trừ những người tôi rất tin tưởng thì không ai hay biết tôi ở đâu hết.
Cứ vậy, thời gian lại trôi qua ba tháng, tính một chút, Sở yển sắp sinh rồi.
Tôi trang điểm ăn bận đi đến bệ/nh viện.
Dù sao, tôi phải tận mắt nhìn thấy kết cục cuối cùng của bọn họ, cuộc sống sau này mới có thể không còn á/c mộng nữa.
Mỗi ngày tôi đều đi ngang qua cửa phòng bệ/nh, đợi một tuần trôi qua, Sở Uyển cuối cùng cũng có chuyển biến.
Bởi vì người nó g/ầy yếu lạ thường, cho nên bụng cũng rõ hơn phụ nữ mang th/ai bình thường khác rất nhiều.
Nó vặn vẹo ở trên giường, phát ra những tiếng kêu la thảm thiết.
Trong lúc vặn vẹo, áo bị nhấc lên, có thể nhìn thấy trên bụng nó phủ đầy vết rạn màu đen.
Bác sĩ và y tá vội vàng đẩy nó vào phòng phẫu thuật, Tống Tử Dụ và mẹ anh ta mới thong thả đi đến.
Bọn họ nhìn Lâm Tô Tô thành cái dạng này có hơi kinh ngạc, nhưng hai bên đều không nói gì.
Tống Tử Dụ và mẹ anh ta là kh/inh thường không thèm nói, còn Lâm Tô Tô là không còn sức để nói.
Bà ta ngồi trên ghế, co ngươi, âm thầm thở dốc.
Tôi giả vờ làm người nhà của bệ/nh nhân khác, ngồi ở chỗ cách không xa bọn họ.
Nhưng hành lang có tiếng vọng, thế nên Tống Tử Dụ và mẹ anh ta nói gì đều rơi vào tai tôi không sót một chữ.
“Nếu như là con trai thì bế nó về, là con gái thì vứt cho nhà họ Sở bọn họ.”
Tống Tử Dụ gật đầu.
“Vẫn may con vẫn chưa đăng ký kết hôn với cô ta, nếu không không phải là bị người đ/áng s/ợ này hại rồi sao. Mẹ nói xem, con gái nhà lành nào lại đi làm loại chuyện á/c đ/ộc thế chứ?”
Bà ta ghé sát tai Tống Tử Dụ: “Con đột nhiên bị nó mê hoặc, vứt bỏ Sở Nhiên, có khi nó hạ cổ gì đó trên người con không chừng.”
Tống Tử Dụ hãi hùng lập tức nhấc chân, kiểm tra trên dưới khắp người.
“Lúc nào đó tìm người trong ngành hỏi thăm. Con mới nói làm sao đột nhiên lại như bị bỏ bùa mà đi đổi cho cô ta vật quý của tiệm gì đó. Cô ta xứng sao?”
Hai người lại thì thầm to nhỏ một phen, cửa phòng phẫu thuật đột nhiên bị đẩy ra.
Y tá hoảng hốt chạy ra ngoài, trên tay toàn là m/áu.
“Sản phụ, sản phụ xuất huyết nặng!”
Bà Tống chỉ vào m/áu trên tay y tá: “Sao, sao lại là m/áu màu đen?”
Tống Tử Dụ cũng tái mặt, Lâm Tô Tô sau khi nhìn thấy thì ngất xỉu luôn.
Tôi nhìn màu sắc đỏ tươi trên tay y tá, lặng lẽ cúi đầu.
Lẽ nào, chỉ có người bị tiểu q/uỷ nhắm phải mới nhìn thấy chân tướng?
Y tá thầm trừng mắt với bọn họ, sau khi lẩm bẩm một câu “khó hiểu” thì chạy đi.
Rất nhanh, phòng phẫu thuật bắt đầu ra ra vào vào, y tá lẫn bác sĩ ai đấy đều mang vẻ mặt nghiêm trọng khác thường.
Tròn bốn tiếng trôi qua, mới có một bác sĩ với vẻ mặt mệt mỏi đi ra.