Chương 6

杨沁沁吃瓜
Cập nhật:
Chưa đến hai ngày, những chấm đỏ trên mặt Sở Uyển càng lúc càng nhiều, cũng sắp kín cả nửa mặt. Sở Uyển sợ hết h/ồn, Lâm Tô Tô cũng trở nên hoảng hốt. “Sao lại nghiêm trọng như này chứ?” Lâm Tô Tô tìm rất nhiều th/uốc mỡ bôi cho Sở Uyển cũng vô dụng, đưa đi bệ/nh viện bác sĩ cũng không khám ra nguyên nhân, chỉ nói là dị ứng, nhưng lại chẳng tra ra được nguyên nhân dị ứng do đâu. Chỉ có thể trơ mắt nhìn những chấm đỏ mọc khắp mặt nó. Tôi bày ra dáng vẻ bị mặt nó dọa sợ: “Sở Uyển, mặt em sao thế này?” Sở Uyển tức tối trừng mắt với tôi: Sở Nhiên, đừng nghĩ tôi không biết trong lòng chị đang nghĩ gì. Chị cho rằng tôi biến thành thế này, là chị sẽ có cơ hội giành lại anh Tử Dụ à? Tôi nói cho chị biết, chị có mà mơ!” Nó cúi đầu vuốt ve bụng của mình: “Hiện giờ, tôi đã có thứ quan trọng nhất rồi. Chị làm gì cũng không cư/ớp được của tôi đâu.” Tôi nhìn bụng dưới vẫn còn rất bằng phẳng của nó, ánh mắt trở nên sâu xa. Tôi còn đang nghĩ sao mấy nốt đỏ này lại mọc nhanh như thế, hóa ra là Sở Uyển mang th/ai à. Tiếp theo có trò hay xem rồi. Tiểu q/uỷ cho bạn vận may là đã coi bạn là vật thể cung cấp dinh dưỡng của nó, cũng chính là mẹ trong tục ngữ. Ai ai cũng biết, trẻ con có lòng đố kỵ nhất, bọn chúng còn chưa học được cách chia sẻ. Vì vậy, sau khi tiểu q/uỷ cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể Sở Uyển, nhất định sẽ sinh ra cảm giác nguy hiểm. Nhóc sẽ nghĩ nhóc có đối thủ cạnh tranh, vậy nhất định phải hút hết chất dinh dưỡng của vật thể cung cấp dinh dưỡng để bản thân khỏe mạnh mới được. Buồn cười là Sở Uyển còn nghĩ đứa bé này là chuyện mừng. Chắc hẳn nó sẽ không ngờ được đứa bé chính là bùa đòi mạng của nó đâu. Tôi gật đầu: “Mang th/ai tốt mà, chúc em và Tống Tử Dụ trăm năm hạnh phúc!” Tôi quay người đi ra khỏi cửa, đang sầu n/ão làm sao để trừng ph/ạt tên đàn ông cặn bã kia đây, giờ thì thú vị rồi.