Chương 7
Từ sau khi biết Tống Tử Dụ và Sở Uyển vụng tr/ộm đến khi ở bên nhau, tôi và anh ta chỉ cãi nhau qua điện thoại chứ chưa từng gặp mặt.
Hôm nay là tiệc đính hôn của Tống Tử Dụ và Sở Uyển, bố tôi bắt tôi nhất định phải cùng tham gia bữa tiệc.
“Con không đi sẽ thành chuyện gì, nhà họ Tống sẽ nghĩ chúng ta cố tình làm bọn họ khó xử.”
Tôi cười khẩy: "Không muốn bọn họ khó xử nên để khó xử cho con đấy à?”
Ông ta tức gi/ận trợn mắt với tôi: "Nếu như mày không đi, tao sẽ coi như chưa từng sinh ra đứa con gái như mày!”
Thật là buồn cười, bây giờ còn muốn lấy tình thân ra trói buộc tôi à?
Từ sau khi mẹ tôi qu/a đ/ời, ông ngoài tiêu tiền ra thì đã từng để tâm đến tôi chút nào chưa?
Chỉ cần ông có hơi dùng tâm thì cũng có thể nhìn thấy Lâm Tô Tô đang bạc đãi một đứa trẻ mới năm, sáu tuổi.
Trời mưa, Lâm Tô Tô chỉ biết đi đón Sở Uyển về nhà, cho dù trường học của hai chúng tôi chỉ cách nhau có 200 mét.
Đợi đến khi tôi ướt như chuột l/ột trở về nhà, khi nói với ông ông nói thế nào nhỉ?
"Lớn tướng thế này còn không biết m/ua cái ô rồi về nhà à?”
"Dì mày chắc chắn cũng không ngờ mày lại vô dụng như thế này, đi chung ô với bạn học cũng được, chẳng lẽ đến kết bạn ở trường mày cũng không biết à?”
"Sở Nhiên, em gái con còn nhỏ, con so đo từng li từng tí với con bé làm gì?”
Từ đó về sau, tôi cũng không bao giờ phàn nàn tủi thân lần nào ở trước mặt ông nữa.
Nhưng ông, cứ phải hết lần này đến lần khác khiêu khích giới hạn của tôi.
"Được thôi, tôi đi.”
Lần này, tôi muốn tới xem xem, sẽ xảy ra chuyện thú vị gì đây.