Chương 13

Trong xươ/ng ngón tay này là một lệ q/uỷ tên Trình Dụ, y cực kỳ nh.ạy cả.m với khí tức, bất luận là oán khí hay khí tức của người sống. Nhưng dựa vào y phục tìm người rất khó, ta cũng là cố được đến đâu thì đến. Xươ/ng ngón tay chầm chậm chuyển động trong lòng bàn tay ta, rất lâu mới dừng lại, chỉ về một hướng. Ta đi theo hướng y chỉ dẫn, đi một đoạn đều phải x/á/c nhận lại hướng đi một lần. Ta càng đi càng heo hút, trên con đường chật hẹp không một bóng người, giống như một tòa q/uỷ thành vắng vẻ. Quẹo một khúc cua, ta nhìn thấy thái tử hôn mê bất tỉnh nằm trong góc tường, trên người dính đầy bùn đất, nhưng không có thương tích. Ta vội vã đi qua, đầu ngón tay chạm mi tâm hắn. Hắn thở hắt một hơi, trừng hai mắt. Ta nói: "Đã xảy ra chuyện gì? Sao ngài lại nằm ở đây?" Thái tử nhìn bốn phía xung quanh, mặt đầy kinh sợ: "Ta không biết, ta ngồi trong viện phê sửa tấu sớ, đột nhiên có thứ thít cổ ta, sau đó ta hôn mê, không biết gì nữa." Sắc mặt ta trở nên nghiêm trọng hơn: "Ngài có đến gần đồ bằng gỗ không?" Thái tử nói: "Không có, hoàn toàn không có. Ta ở trong cung, vẫn luôn ở trong viện tử đó, trước giờ chưa từng xảy ra chuyện." Lúc này, ta phát hiện gạch lát nền bên cạnh thái tử dường như có hơi lỏng lẻo, vung vải đỏ trong tay áo ra, chui vào khe hở của sàn nhấc nó lên. Thái tử hít một hơi khí lạnh, run giọng nói: "Đây là thứ gì!" Dưới gạch lát nền là một đám rễ cây đang ngọ ng/uậy, nàng ta dường như cảm nhận được tầm mắt của chúng ta, rễ cây ngọ ng/uậy tạo thành một khuôn mặt nữ nhân, nhoẻn miệng cười với ta, sau đó biến mất trong bùn đất. "Hạ chân nhân, sao ngài còn không ra tay?" Ta nhíu mày lắc đầu: "Ra tay cũng cô dụng, đây không phải bản thể của nàng ta." Thái tử nói: "Làm thế nào mới có thể tìm được bản thể của nàng ta?" Ta suy nghĩ giây láy, nói: "Thái tử điện hạ, ngài đoán vì sao hoàng cung lại xuất hiện đầy mặt người?" Lệ q/uỷ làm lo/ạn thường dẫn theo sự xuất hiện dị tượng, người bình thường nhìn thấy dị tượng sẽ kinh h/ồn bạt vía, lệ q/uỷ sẽ nhân lúc này mà tới dễ dàng đoạt lấy tính mạng người khác. Mặc dù trong hoàng cung xuất hiện đầy mặt người, nhưng trừ hoàng thượng và mấy đạo sĩ ra thì không có ai thật sự bị thương. Vì vậy, ta đã đ/á/nh giá thấp thực lực của lệ q/uỷ này, cho rằng những mặt người này chỉ là công cụ làm lòng người hoảng lo/ạn. Bây giờ xem ra, lệ q/uỷ có năng lực tự do duy chuyển dưới gạch lát nền, còn thần không biết q/uỷ không hay kéo thái tử đi xa như vậy, những mặt người đó chẳng lẽ không kỳ quặc? Ta nói tiếp: "Chỉ là xuất hiện mặt người, hay là chúng ta chỉ nhìn thấy mặt người? Những mặt người này, có thân không?" Thái tử tái nhợt mặt: "Ngài có ý gì?"