Chương 9
Hai năm trước, hoàng thượng mới nạp một vị Hiền phi.
Hoàng thượng đối xử với phi tử và các hoàng tử trước giờ luôn thâm tình, nhưng thái độ đối với vị Hiền phi này lại vô cùng cổ quái.
Hiền phi vừa tiến cung đã bị cấm trong Ngọc Ảnh cung xa xôi, Trương Quý phi chỉ từng gặp nàng ta ba lần, mỗi lần đều khiến Trương Quý phi khó có thể quên.
Lần đầu gặp mặt, Trương Quý phi đi ngang Ngọc Ảnh cung, cửa cung khép hờ, một nữ tử ngồi trên bậc thang, thả tóc, ngây ngốc nhìn bầu trời.
Bên cạnh nàng ta là hai thị vệ như thể đối mặt với kẻ th/ù, bọn họ đứng hai bên cửa cung, cơ thể căng ch/ặt, mặt hướng về phía trước, nhưng mắt lại liếc về phía nữ tử.
Trương Quý phi có hơi bất an trong lòng, rảo nhanh bước đi qua, nhưng vẫn không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn nàng ta thêm lần nữa.
Trùng hợp nữ tử cũng nhìn về phía Trương Quý phi, bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt của nữ tử giống như đầm lạnh tĩnh mịch, Trương Quý phi vội vàng rời tầm mắt, rời đi không dám quay đầu lại.
Lần thứ hai gặp mặt là ở bên ao cá, Trương Quý phi cầm thức ăn cho cá chuẩn bị cho chúng ăn, đột nhiên nghe thấy tiếng vỡ tan của ấm chén và tiếng bàn ghế va chạm.
Nàng ấy theo âm thanh nhìn sang, thấy hoàng thượng đứng ở trong đình tử không xa, mặt mày tái xanh, bóp cổ một nữ tử, bàn ghế bên cạnh nghiêng ngả.
Trương Quý phi bị dọa sợ, nhìn kỹ thì nhận ra nữ tử đó chính là Hiền phi từng gặp trước kia.
Trên trán Hiền phi có một mảng xanh đen, hai mắt nhìn thẳng hoàng đế không hề né tránh, cảm xúc trong mắt phức tạp khó nhận ra, dường như xen lẫn oán h/ận với tuyệt vọng.
Hoàng đế cúi người nói gì đó với nàng ta, giọng nói không lớn, Trương Quý phi không nghe rõ, cũng không dám cho cá ăn mà vội vã hồi cung.
Sau đó, Trương Quý phi bóng gió hỏi thăm hoàng thượng.
Hoàng thượng vừa nghe thấy hai chữ Hiền phi, sắc mặt lập tức sa sầm, nhìn Trương Quý phi hồi lâu không nói gì, dọa cho Trương Quý phi không dám nhắc lại nữa.