Chương 10

Lần thứ ba gặp mặt là q/uỷ dị nhất, mỗi lần nhắc tới Trương Quý phi đều sợ hãi, bởi vì nàng ấy suýt bỏ mạng tại chỗ. Ngày đó là mười lăm tháng tư, ban ngày vừa mưa một trận, không khí trong lành, trăng tỏ sao mờ. Trương Quý phi ngắm mặt trăng ở góc hiên, nảy sinh thích thú. Nghĩ đến đang độ mẫu đơn nở hoa, liền đi đến ngự hoa viên ngắm hoa, chỉ mang một cung nữ theo mình. Hoa mẫu đơn đung đưa trong gió, cánh hoa mỏng rậm rạp, bao quanh nhị hoa màu vàng ngỗng, trong không khí tràn ngập hương thơm nhè nhẹ. Trương Quý phi dưng chân trước một khóm mẫu đơn trắng. Mẫu đơn là loài hoa phú quý, cánh hoa của mẫu đơn trắng này đã tắm đầy ánh trăng, nhiễm mấy phần mát lạnh, tựa như giai nhân duy nhất đời để lại, vô cùng động lòng người. Trương Quý phi dừng lại trước bồn mẫu đơn trắng ngắm nhìn, bất ngờ phát hiện dường như có một bông mẫu đơn rất lớn ẩn dưới cành lá, trắng hơn cả tuyết. Khi đó lại là buổi tối, nàng ấy không thấy rõ lắm, nên đã vươn tay vạch cành lá ra. Khi nhìn rõ thứ bên tay, Trương Quý phi sợ hãi đến nỗi tiếng kêu cũng nghẹn lại trong cổ họng. Đây nào phải mẫu đơn trắng gì, rõ ràng là một khuôn mặt trắng bệch của nữ nhân. Thứ bị nàng ấy coi thành nhị hoa là con ngươi vẩn đục phiếm vàng của nữ nhân đó. Cung nữ bên cạnh phản ứng lại trước, há miệng chưa kịp phát ra tiếng thì nữ nhân đó nhanh nhẹn lộn người dậy, một đ/ao đ/á/nh gục cung nữ. Trương Quý phi xoay người muốn chạy, nhưng lập tức bị nữ nhân tóm cổ. Trên người nữ nhân dính nước mưa và mùi tanh của bùn đất, nỗi sợ hãi và cảm giác nghẹt thở mãnh liệt đã bao trùm Trương Quý phi, nàng ấy nghĩ mình sẽ bị bẻ g/ãy cổ, giọt nước mắt rơi xuống bàn tay tái nhợt của nữ nhân. Nữ nhân ngừng động tác, thả lỏng con d/ao trên tay, tiếng hét nghẹn trong cổ họng của Trương Quý phi cuối cùng cũng x/é toạc trời đêm. Một loạt tiếng bước chân gấp rút, theo sau là giọng của thị vệ. "Ở đây, nhất định không được để nương nương chạy!" Nữ nhân thả Trương Quý phi ra, chưa chạy được bao xa đã bị thị vệ bắt lại. Thị vệ dẫn đầu nói với nàng ta: "Hiền phi nương nương, người hãy hồi cung cùng chúng thần, hoàng thượng đang rất lo lắng cho nương nương." Hai mắt nữ tử phủ một lớp màng mỏng màu vàng, dường như đã đ/á/nh mất thị lực, đi về phía không có âm thanh theo bản năng, kết quả lại leo lên giả sơn. Tuy là nàng ta không nhìn thấy nhưng động tác dứt khoát nhanh nhẹn, hiển nhiên là người có công phu. Trên giả sơn phủ đầy dây leo lăng tiêu, mùa hoa chưa hết, trên núi đều là nụ hoa. Nàng ta đứng trên đỉnh giả sơn, lắc lư trong gió đêm như sắp đổ. Thị vệ h/oảng s/ợ, vây quanh ngọn núi nàng ta đứng, trông tình hình, cho dù nàng ta thật sự nhảy xuống cũng sẽ được thị vệ đỡ. Nữ tử quay sang hướng duy nhất không có tiếng thị vệ, đó là khe hở giữa hai ngọn giả sơn, trên rộng dưới hẹp, phần đáy chỉ rộng mấy tấc. Hai thị vệ đã leo lên giả sơn, trước khi chạm được nàng ta, nàng ta đã nhảy vào trong khe hở giữa giả núi, bị kẹt ở giữa. Trong khe có một nhánh dây leo lăng tiêu mọc tới tận đỉnh núi, quấn ch/ặt quanh một phiến đ/á trang trí. Phần lớn người nàng ta đều bị xây xước đến nỗi m/áu thịt lẫn lộn, kẹt cứng ngắc trong khe hở không di chuyển được. Nàng ta nắm ch/ặt dây leo, muốn kéo mình lên. Hòn đ/á trên đỉnh núi bị dây leo quấn đã bị kéo lỏng, lăn xuống dưới khe hở, đ/ập mạnh vào đầu nàng ta, đẩy cả người nàng ta rơi xuống sâu khe hở... Trương Quý phi nhìn thấy cảnh tượng này đã ngất xỉu. Ngày hôm sau, truyền tới tin tức Hiền phi ch*t vì bệ/nh. Ba tháng sau, trên long sàng xuất hiện mặt nữ nhân đầu tiên, hình dáng giống y hệt với Hiền phi đã ch*t. Trương Quý phi sai người hỏi thăm tin tức về Hiền phi, phát hiện trên danh nghĩa nàng ta là con gái của một viên quan tứ phẩm, nhưng thực tế là hoàng thượng vì muốn danh chính ngôn thuận nạp nàng ta làm phi mới sai viên quan nọ nhận nàng ta làm con gái nuôi. Trương Quý phi lại đi hỏi thăm mấy thị vệ vây chặn Hiền phi ngày đó, biết được tử trạng của Hiền phi cực kỳ thê thảm, mặt bị đ/á đ/ập dẹt, xươ/ng bị giả sơn đ/è nát, khắp thân bị đ/á dăm lởm chởm cào xước da thịt. Thị vệ gần như là đã nhặt từng chút th* th/ể của nàng ta lên.