Chương 11

Thái tử nói đến đây, sắc mặt biến đổi không ngừng. Ta nói: "Xem ra hoàng thượng có vài sở thích đặc biệt, vừa giam cầm vừa bạc đãi. Nhưng ngài cũng không cần ngại, trước kia ta từng gặp một quan địa phương, sở thích đặc biệt càng hoang đường, ngoại trừ khi bị lệ q/uỷ b/áo th/ù ch*t rất khó coi ra cũng không có gì không tốt cả." Thái tử: "... Trải nghiệm của Hạ chân nhân thật là phong phú." Ta cười nói: "Quá khen quá khen." Thái tử đ/è giọng thấp hơn: "Ta chưa từng gặp vị Hiền phi đó, nhưng những khuôn mặt của nữ nhân kia rất giống với một người ta từng gặp, người đó là Tướng quân Chương Tầm Cẩn của trước kia, cũng là nữ tướng quân đầu tiên của triều ta. Một năm trước, vì án mưu phản mà bị ch/ém đầu." Ta gi/ật giật khóe mắt: "Ngài là nói Chương Tầm Cẩn chưa ch*t, còn bị hoàng thượng nạp vào hậu cung? Sau đó còn làm m/ù mắt nàng ta?" Thái tử lắc đầu: "Ta không biết, nàng ta và những khuôn mặt nữ nhân kia quá giống, chỉ là khí chất giữa lông mày hoàn toàn không giống." Bất luận việc này thật hay giả, ấn tượng của ta về thái tử cũng đã thay đổi không ít, có thể nói chuyện khéo như này, chứ không dùng mấy lời lẽ đẹp đẽ để che đậy sai trái là điều nằm ngoài dự liệu của ta. Xa xa loáng thoáng vọng lại tiếng gà gáy, chân trời xuất hiện dải trắng. Ta vươn vai, nói: "Trời sáng rồi, nên ngủ thôi." Thái tử nhìn ta với vẻ mặt phức tạp: "Ta nghe kể một lời đồn, Hạ chân nhân sợ thấy mặt trời, là thật sao?" Ta cười như không cười: "Ngài tin lời đồn à?" Thái tử trầm ngâm chốc lát, nói: "Tất nhiên là không tin, người sống sao lại sợ thấy mặt trời? Huống hồ còn là người tu hành.: Ta đi ra khỏi cung điện, thuận miệng đáp lời: "Không tin là tốt nhất."