Chương 4
Bác Trần xin nghỉ ba ngày, kết quả sáng sớm ngày thứ hai liện bị Tần Giang Hà gọi điện “Về nhà ngay.”
Tần Giang Hà ở trong phòng làm việc nổi đi/ên với chú Trần, sau đó đuổi ông ta ra ngoài: "Chú đi đuổi đồ ranh con đó ra khỏi nước đi, cậu ta sắp đi/ên rồi."
Sau khi chú Trần bước ra, chú liền hỏi tôi: “Cháu đã làm gì ngài ấy vậy?”
Tôi nói: “Không có gì đâu, cháu chỉ bày tỏ tình yêu của mình với anh ấy thôi”.
Nhân tiện hôn vài cái.
Chú Trần thở dài, dáng vẻ năm tháng đã trôi qua một cách yên bình: “Đã lâu không thấy ngài ấy sống động như này rồi.”
Không sao, có tôi ở đây, Tần Giang Hà còn có thể sôi nổi hơn nữa.
Tôi và Tần Giang Hà ba ngày cãi nhau một trận bé, năm ngày một trận to.
Thực ra là Tần Giang Hà đơn phương tranh cãi với tôi, nhưng những lời nói khó nghe đó của anh ấy tôi đã nghe một lần ở kiếp trước rồi, sức công kích giảm đi mấy phần.
Thường là anh ấy tự cao tự đại châm biếm tôi hồi lâu, tôi hôn một cái là anh ấy c/âm nín liền.
Cười nói: “Tôi thấy anh m/ắng đến mức khô miệng nên giúp anh làm ẩm.”
Tần Giang Hà không có chân, có chạy cũng không kịp, bị hôn đến mức mặt đỏ tía tai, hoảng lo/ạn bỏ đi.
Sau nhiều lần như thế, Tần Giang Hà liền học cách ngoan ngoãn rồi, dứt khoát không tranh cãi với tôi nữa, bắt đầu đơn phương chiến tranh lạnh với tôi, coi tôi là không khí.
Ngày hôm tổ chức bữa tiệc chức mừng tốt nghiệp, bạn cùng lớp đại học rủ tôi đi đ/á bóng.
Tôi suy đi nghĩ lại, đưa Tần Giang Hà đi cùng.
Nói với anh ấy: “Tần Giang Hà, chúng ta đi đ/á bóng đi, bác Trần nói trước kia anh từng được vào đội bóng đ/á của trường.”
Tần Giang Hà im lặng hồi lâu, chốt một câu: "Tiêu Nhuận, cậu không làm chuyện th/ần ki/nh không được hả?"
Tôi cười hề hề, mặc kệ anh phản đối, đẩy thẳng ra sân. Đặt anh trước khung thành bắt làm thủ môn. Mặt Tần Giang Hà đen sì như nồi gang.
Đối phương không dám sút bóng vào người anh, chỉ biết chỉ tay m/ắng tôi thậm tệ. Tôi lạnh lùng đáp: "Có giỏi thì các cậu cũng đi mời một người ngồi xe lăn ấy."
Cả đám c/âm như hến - họ đâu có cái "tài" ấy.
Thắng trận, tôi mồ hôi nhễ nhại chạy đến trước mặt Tần Giang Hà, cười tít mắt: "Anh bắt giỏi lắm! Lần sau vẫn nhờ anh làm thủ môn nhé!"
Vừa nói vừa vén áo lên lau mồ hôi trán, lộ ra một khoảng eo trắng nõn.
Bên sân vang lên tiếng reo hò của mấy nữ sinh: "Nhìn kìa! Da anh ấy trắng quá! Còn có cả đường cơ hình chữ V nữa!"
"Ứớc gì anh ấy có thể kéo quần xuống thêm một chút nữa."
Tần Giang Hà mặt đen sì, đưa tay giúp tôi kéo quần cao lên, lại kéo áo tôi xuống, không vui nói: "Đừng lau nữa."
Tôi ngẩn ra một chút, ngồi xổm trước mặt anh ấy, áp trán đầy mồ hôi lên bụng anh mà cọ cọ: "Được rồi, không lau nữa, không cho ai khác nhìn, về nhà sẽ cho anh xem riêng."
Tần Giang Hà đỏ mặt, bóp nhẹ sau gáy tôi: "... Đứng dậy mau."
Tôi cũng cảm thấy có gì đó sai sai, mũi vô tình chạm vào cái gì đó đang hừng hực khí thế.
Ngẩng đầu trêu chọc Tần Giang Hà: "Nhìn anh kìa, có tí bản lĩnh thế thôi à?"
Tần Giang Hà: "..."
Vì tài năng xuất chúng của anh ấy, những sinh viên mới tốt nghiệp đã mời anh tham gia tiệc tốt nghiệp tối nay.
Anh mặt không cảm xúc nói: "Không đi."
Tôi đẩy anh ấy: "Người t/àn t/ật thì không có quyền lên tiếng."
Tần Giang Hà: "..."
Bữa tiệc đang vào hồi m/áu lửa, Tần Giang Hà cau mày, nắm lấy tay tôi, thấp giọng nói: "Tiêu Nhuận, tôi muốn về."