Chương 6.

Tần Giang Hà không gặp tôi nữa. Tầng ba được vệ sĩ bảo vệ nghiêm ngặt, ngoại trừ chú Trần, không ai được lên. Tôi bị chặn hai lần, đành phải trèo cửa sổ vào. Tần Giang Hà nhìn thấy tôi, mặt trắng bệch, điều khiển xe lăn đến bên cửa sổ, mở cửa. Tôi nhảy phốc vào, ôm chầm lấy anh, được anh ta đỡ lấy một cách vững vàng. Cánh tay Tần Giang Hà siết ch/ặt lấy eo tôi, đột nhiên đẩy mặt tôi ra xa, ép tôi giữa bệ cửa sổ và xe lăn. "Tầng ba cách mặt đất mười mét, ngã xuống không ch*t cũng tàn phế, Tiêu Nhuận, trước khi làm gì cậu có thể động n/ão chút không? Cậu cũng muốn giống tôi, cả đời làm người t/àn t/ật sao?" Tôi bất cần đáp: "Nếu đôi chân này của em tàn phế, anh mới không trốn em, vậy tàn phế cũng được." "Tiêu Nhuận!" Tần Giang Hà quát lớn, gi/ận dữ, "Thu lại. Thu lại lời vừa nói ngay!" Tôi nhìn thấy sự bất an trong mắt Tần Giang Hà. Anh đang thực sự sợ hãi. Và rất tức gi/ận. Nỗi tức gi/ận này đến từ việc tôi không biết trân trọng bản thân. Tôi giơ tay đầu hàng, an ủi anh: "Em thu lại lời, em sẽ khỏe mạnh, cả đời đều khỏe mạnh." Nhíu mày, tôi kéo áo anh ngửi: "Trong phòng anh có mùi gì vậy?" Tần Giang Hà ngẩn người, ánh mắt lảng tránh: "Không có gì." Tôi nhìn chằm chằm vào bát th/uốc sắc đen kịt trên bàn. Mùi đó, chỉ ngửi thôi cũng thấy buồn nôn. Tôi nheo mắt hỏi: "Tần Giang Hà, anh đang uống gì đấy?" "Chỉ là th/uốc bổ thôi." Tôi đứng dậy, đi đến bàn, bưng bát th/uốc lên rồi đổ thẳng vào miệng. "Để em thử xem." "Tiêu Nhuận!" Mới nuốt được vài ngụm, bát th/uốc đã bị hất đi, nước th/uốc đổ tràn ra, văng cả lên người tôi và anh ấy. Đắng ch*t đi được. Đắng thế này, anh ấy nuốt nổi sao? Tần Giang Hà tức đến mức gân xanh trên trán gi/ật giật, m/ắng tôi: "Đó là th/uốc! Cái gì cũng bỏ vào miệng, cậu không muốn sống nữa à?!" "Đã là th/uốc bổ thì uống vào cũng đâu có ch*t, anh làm gì mà kích động thế?" Tôi cúi mắt nhìn anh ấy. Nước th/uốc chảy xuống gương mặt anh, theo khóe mắt lăn dài xuống, trông hệt như một vệt nước mắt. Tần Giang Hà mím môi, gi/ận nhưng không nói được gì. Anh rất rõ ràng, thứ th/uốc này, chẳng khác gì th/uốc đ/ộc. "Về sau anh uống th/uốc gì, em cũng uống thứ đó. Anh ăn gì, em ăn nấy." Tôi lau đi vệt th/uốc trên mặt anh, nhẹ giọng nói, "Nếu anh uống mấy thứ này mà ch*t, thì cũng mang em theo đi." Tần Giang Hà nhắm mắt, cố nén cơn gi/ận, trầm giọng nói: "Cút." Tôi không cút. Tôi ngồi xổm xuống trước mặt anh, định giúp anh cởi đồ: "Để em giúp anh thay đồ." "Đừng chạm vào tôi." Tần Giang Hà hất tay tôi ra, trên mặt toàn là sự chán gh/ét: "Thật gh/ê t/ởm." Mu bàn tay bị đ/á/nh đến đỏ ửng, tôi ngẩng đầu nhìn anh: "Anh nói ai gh/ê t/ởm?" "Nghe đây, mỗi lần cậu chạm vào tôi, tôi cảm thấy... thật gh/ê t/ởm." Tần Giang Hà cúi mắt, làm ra vẻ chán gh/ét: "Tiêu Nhuận, tôi đã từ chối cậu bao lần, mà cậu như đi/ếc vậy." "B/ắt n/ạt kẻ t/àn t/ật khiến cậu khoái lắm hả?" Tôi khịt mũi: "B/ắt n/ạt?" Muốn gi/ật sạch gai nhọn trên người Tần Giang Hà, bắt anh khóc lóc thề trung thành. Lại không nỡ. Tần Giang Hà chỉ còn lại lớp gai này. Dựng đứng lên, đ/âm chính mình, cũng đ/âm người khác. "Anh biết thế nào mới gọi là b/ắt n/ạt không?" Tôi đứng dậy, nhìn xuống Tần Giang Hà từ trên cao. Cái độ cao này... vừa vặn. Năm tôi dơ bẩn nhất đã từng nghĩ: Với chiều cao này của Tần Giang Hà, làm vài chuyện sẽ rất tiện. Tôi rút dây lưng, áp sát anh. Ánh mắt cảnh giác: "Cậu định làm gì?" Môi tôi nhếch lên, đáp một từ: "Yêu."