Chương 9.

Tần Giang Hà đúng là tên l/ừa đ/ảo. Tối qua còn ôm tôi không buông, thừa lúc tôi ngủ còn lén hôn tr/ộm. Thế mà sáng hôm sau đã biến mất không tăm hơi. Tỉnh dậy, người đi, nhà trống. Chú Trần cười híp mắt nói tôi có thể đến làm việc ở tập đoàn Tần thị. "Hoặc nếu cậu muốn khởi nghiệp, tiên sinh cũng sẽ ủng hộ." Tôi nhìn chằm chằm ông ấy, hỏi: "Tần Giang Hà đâu?" Chú Trần ch*t cũng không chịu nói, như cái máy lặp lại chỉ một câu: "Tiên sinh vẫn ổn, cậu không cần lo lắng." Tôi chậc lưỡi, cười lạnh: "Chân tàn rồi mà còn chạy giỏi thế. Cứ để anh ta trốn cho kỹ vào, bị cháu tóm được, cháu sẽ xích anh ta lại bằng xích chó." Chú Trần: "Ha ha." Tần Giang Hà th/ủ đo/ạn cao tay, nếu đã muốn trốn thì dù tôi tìm cả đời cũng không ra. Vậy nên tôi chẳng buồn tìm nữa. Cầm tiền của anh ta đi đầu tư. Tháng đầu tiên chi hai mươi triệu. Tháng thứ hai chi ba mươi lăm triệu. Tháng thứ ba chi năm mươi triệu. Số tiền lớn như vậy, Tần Giang Hà chẳng hỏi lấy một câu. Đến lần thứ tư tôi rút tiền, anh ta thậm chí còn tiếp tục chuyển cho tôi. Anh ta đúng là chịu đựng giỏi. Nhưng tôi thì không. Bắt được tay thám tử tư cứ lén lút chụp ảnh sau lưng tôi, tôi dí d/ao vào cổ hắn, lạnh giọng hỏi: "Tần Giang Hà đang ở đâu?" Có lẽ trông tôi như kẻ đi/ên, nên tên thám tử tư chẳng trụ nổi bao lâu đã khai ra.Tần Giang Hà đang ở một biệt thự ngoại ô thành phố. Khi tôi tìm thấy anh, anh đang ngồi trên ghế sofa với đôi chân trần, một ông lão mặc áo Tôn trung sơn ngồi xổm trước mặt, cắm cây kim dài và mảnh vào đôi chân vô tri của anh. Đôi chân vốn đã mất cảm giác ấy giờ ngoài những vết d/ao còn thêm vô số lỗ kim. Căn phòng tối tăm ngập tràn mùi th/uốc Bắc và hương. Tần Giang Hà chống tay lên chiếc bàn thấp bên cạnh, trên bàn đặt một bát nước phù. Tấm rèm dày che kín ánh nắng, từ cánh cửa tôi mở ra, ánh sáng tràn vào, chiếu thẳng lên người Tần Giang Hà. Anh khó chịu nhíu mày. Tôi bước vào phòng, tóm lấy ông lão, quát: "Rút kim ra!" Tần Giang Hà không ngăn cản. Đợi ông lão hoảng hốt rút hết kim trên chân Tần Giang Hà xong, tôi cầm bát nước phù bên cạnh anh, đổ vào miệng ông ta, bóp cổ họng, ép ông ta quỳ trước mặt Tần Giang Hà. "Nói với anh ấy, những thứ này có chữa được bệ/nh không, ông có thể khiến anh ấy đứng dậy được không! Nói! Chỉ cần nói dối một câu, tôi gi*t ông!" Ông lão sợ hãi đến mức lắp bắp mấy tiếng "không", rồi đột nhiên hét lên: "Buông tôi ra, buông ra! Cậu gi*t tôi, sẽ bị báo ứng! Tôi sẽ nguyền rủa cậu..." Tôi chưa kịp nói, Tần Giang Hà đột nhiên cầm chiếc gạt tàn th/uốc bên cạnh ném thẳng vào mồm ông ta. Mấy cái răng văng ra, ông ta ôm miệng lăn lộn trên sàn, rên rỉ. Tần Giang Hà lạnh lùng nhìn gã: "Đồ xúi quẩy. Ông nên cầu cho cậu ấy vô tai vô họa, sống lâu trăm tuổi. Về lạy Phật nhiều vào, cậu ta có phúc thì ông mới có phúc." Lão già lổm ngổm bò dậy chạy mất. Tôi quỳ một gối trước mặt Tần Giang Hà, nhìn đôi chân anh, tay khẽ chạm vào vết s/ẹo mới. Tần Giang Hà hé môi: "Không có cảm giác đâu, không đ/au." Tôi ngửa mặt lên, mắt cay xè: "Em đ/au!" "Tần Giang Hà, anh đừng hành hạ đôi chân t/àn t/ật này nữa được không? Anh biết rõ là không chữa được." "Anh có t/àn t/ật, em vẫn thích." Tôi rũ người trên đầu gối anh, giọng nghẹn ứ: "Anh không cần đứng dậy, thật sự không cần đâu." Ánh mắt Tần Giang Hà đổ xuống người tôi, tĩnh lặng. Lâu lâu, giọng khẽ vang lên: "Tiêu Nhuận, anh không cần tình cảm của em." "Đừng ảo tưởng mà can thiệp vào đời anh. Em quấn lấy anh như m/a q/uỷ thế này, chỉ khiến anh phiền n/ão. Anh có cuộc sống riêng, em cũng nên sống cuộc đời của mình." "Đồ khốn!" Tôi đứng phắt dậy, đ/á mạnh vào ghế sofa. Che miệng đi vòng quanh phòng, mắt dán vào chiếc giường của Tần Giang Hà. Tấm chăn xám đen phẳng phiu, cuối giường lộ ra góc ảnh. Tôi gi/ật phăng chăn, vô số tấm ảnh rơi lả tả khắp giường, vài tấm rơi xuống đất. Nhìn kỹ - toàn là ảnh tôi. Không cần tình cảm của tôi ư? Hừ. Tôi nhặt một xấp ảnh, ném thẳng vào mặt Tần Giang Hà. Tần Giang Hà khép mắt lại, góc ảnh sắc bén cứa nhẹ vào khóe mắt anh, để lại một vết xước nhỏ. "Không cần tình cảm của em, vậy anh chụp lén em để làm gì?" Tần Giang Hà thu dọn những tấm ảnh vương vãi, bất mãn lẩm bẩm: "Cậu không cần phải trút gi/ận lên chúng." Anh thấy có lý không?! Tôi gật đầu. "Được."