Chương 93

Thiên Lý Bất Dung
Nguồn: truyenfull.vision
Từ trước đến nay, các bậc đế vương nào có ai không có hậu cung ba ngàn giai lệ. Từ khi nhìn thấy Tần Minh Tu mặc hoàng bào đỏ chói, Tiếu Mạn Sinh đã biết ngày này rồi cũng đến. Hắn vất cô vào với đám nữ nhân này, chẳng khác nào trơ mắt nhìn cô bị gặm tận xương. Sau một đêm điên long đảo phượng kia, coi như kết thúc đêm tân hôn vui vẻ của hai người. Tiếu Mạn Sinh không hề thấy thiệt thòi, cô không đặt nặng mấy thứ trinh tiết gì đó, bản thân thấy thoải mái là tốt rồi. Nhưng mà, ngày hôm sau ngủ dậy, chẳng hiểu sao cô vừa dùng tinh thần lực liền nghe thấy đám người hầu đồn đại mình coi thường hoàng hậu, được sủng mà kiêu. Một người hiện đại của thế kỉ 21 như cô, trở về cổ đại, ngủ một giấc trở thành phi tần, ngủ giấc nữa liền bị hoàng hậu ghét rồi? Tiếu Mạn Sinh tự tin với tinh thần lực của bản thân có thể nghe được những tình báo mà không phải ai cũng nghe được. Mà việc nghe ngóng quân địch cũng không phải xấu xa, cô không ngại nghe thêm chút nữa, cuối cùng cũng hiểu đại khái vấn đề. Sau khi nhập cung, các phi tần tam cung lục viện ngày đầu tiên đều phải ra mắt hoàng hậu. Vậy nhưng, Tiếu Mạn Sinh lại có thể ngủ nướng đến giữa trưa mới mò dậy. Tiếu Mạn Sinh thầm chửi rủa, một đêm mệt chết đi được, ai có thể dậy sớm chứ? Nhưng mà việc này cũng đâu thể trong một buổi sáng đồn đi nhanh như vậy, khác nào có người đẩy cô lên đầu sóng ngọn gió đâu. Trong thời điểm cô đang suy nghĩ, người hầu đã giúp cô chải tóc, thay đồ. Tiếu Mạn Sinh theo thói quen nhìn lên, không ngờ lại thấy được nha hoàn vẫn luôn theo cô từ nhà mẹ để đến Kim gia. Người này tại sao lại ở đây? Rõ ràng là lúc cô được tuyên bố đã chết, nàng cũng trở thành người hầu của Kim gia, không còn liên quan gì đến cô nữa rồi. Tính ra cô không mấy để ý đến nàng, chỉ nhớ thoáng qua dường như trước kia bản thân gọi nàng là Như Ý, còn lại nhưng chuyện khác đều rất mờ nhạt. Chẳng lẽ Tần Minh Tu lại tốn công đem nàng ta từ Kim gia đến hầu hạ cô? - Này. Ai đưa ngươi đến đây?- Tiếu Mạn Sinh kéo lọn tóc đang trong tay Như Ý lại, hắng giọng hỏi. - Nương nương, là hoàng thượng cho người đến đón nô tì về hầu hạ người. Hoàng thượng sợ rằng người không quen được hầu hạ bởi người lạ. Tiếu Mạn Sinh à một tiếng, tỏ vẻ đã biết, lại mặc kệ để Như Ý chải tóc cho mình. - Nương nương, hoàng hậu vừa cho người đến mời người thưởng trà, người vẫn ngủ nên nô tì không dám đánh thức. - Ừm, vậy thì chiều qua đó xem đi. Tiếu Mạn Sinh chắc chắn việc hoàng hậu muốn gặp mình sẽ chẳng phải là điều gì tốt đẹp đâu. Cứ cho là cô đang lo xa đi, nhưng hiện tại, cô là Vương Thúy Vân, con gái thứ hai của Vương gia, gia tộc có quyền lực đủ để trợ giúp một vị hoàng tử lên làm vua. Cộng thêm những mối quan hệ tốt trong triều nữa. Việc phi tần được sủng ái trong cung đều liên quan trực tiếp đến thế lực bên ngoài. Nếu nói ai có thể sánh cùng quyền lực của nhà ngoại hoàng hậu, thì cũng chỉ có người mới nhập cung là cô, Vương Thúy Vân. Lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác cung đấu, vậy nhưng Tiếu Mạn Sinh hoàn toàn bình tĩnh. Trải qua vài thế giới, không chỉ có Tần Minh Tu thay đổi, cả cô cũng vậy. Ít ra cô cảm thấy mấy việc động não suy nghĩ với bản thân dễ hơn là đấm đá. Sau nhiều... Rất nhiều lần bị Tần Minh Tu hố, cuối cùng cô cũng học được cách mở to mắt nhìn đời, nếu còn bị hắn hố nữa thì quá phụ lòng người nào đã ban cho cô cơ hội được sống lại mấy lần rồi. Nhưng mà dù cho có suy xét rõ mọi việc, cô vẫn nhận ra Tần Minh Tu so với mình sâu không lường được. Người như hắn và người mới chỉ tỉnh ngộ như cô hoàn toàn là hai trạng thái khác nhau. - Nương nương... Nương nương? Tiếu Mạn Sinh giật mình, ngước lên nhìn khuôn mặt lo lắng của Như Ý, thì ra bản thân trong vô thức đã ngẩn người rồi. Trước mặt là thức ăn trân quý được bày biện tinh xảo, cả chiếc bàn rộng lớn chỉ có một mình cô đang ngồi, xung quanh là hàng dài nha hoàn thái giám đứng chờ lệnh. Bữa trưa này so ra còn nhạt nhẽo hơn cả cơm canh đạm bạc cô ăn khi ở ngoài kia. Vậy nhưng Tiếu Mạn Sinh vẫn ép bản thân ăn no bụng, chiều nay còn phải đi gặp hoàng hậu, nếu như đói thì sao não có thể vận động được.