Chương 6

Đang cập nhật
Cập nhật:
Giáo viên họ Lý, bề ngoài hiền lành dễ mến nhưng gã luôn có những hành vi sàm sỡ trong giờ học thêm. Ban đầu gã lấy cớ chấm bài nắm tay tôi, sau dần leo thang sang sờ mặt, sờ tai. Dần dà, gã ta còn lén áp sát vào mông tôi, buông những lời đùa cợt nh.ạy cả.m khiến tôi vô cùng khó chịu. Biết mẹ kế ki/ếm tiền chẳng dễ dàng gì, vì không muốn làm phiền bà, tôi cắn răng chịu đựng để được học tiếp. Nhưng thầy Lý càng được nước lấn tới. Cho đến một hôm khi nhà vắng người, gã vỗ đùi cười khẩy bảo tôi ngồi lên. Tôi từ chối, gã liền dọa dẫm. Trong cơn hoảng lo/ạn, tôi cầm ly thủy tinh đ/ập vỡ đầu gã. Lúc mẹ kế về, thầy Lý khóc lóc thảm thiết: "Xin lỗi cô, tôi không dạy nổi con bé này. Nó làm bài kém, tôi phê bình vài câu mà nó đã lao vào đ/á/nh thầy!" Bố tôi bắt tôi xin lỗi. Tôi không chịu, ông ta lại gào thét: "Tống Đa Dư mày dám hỗn! Không xin lỗi thì cút đi! Đáng lẽ tao nên để mày ch*t mòn trong xưởng nhà máy!" Thầy Lý giả vờ can ngăn, trước khi đi còn lướt tay sờ mặt tôi, giọng đầy ẩn ý: "Trẻ con chưa hiểu chuyện, để bé Dư suy nghĩ thêm đi." Ánh mắt gã đầy vẻ đắc thắng: Xem kìa, bố mẹ mày đều tin tao rồi, mày làm được gì? Móng tay cắm sâu vào thịt, toàn thân tôi run bần bật. Muốn hét lên sự thật nhưng lại không dám. Bóng đen tuổi thơ như núi đ/è nặng lên tôi. Năm chín tuổi, có lần tôi đi chơi gặp phải ông lão. Ông ta cho kẹo rồi dẫn tôi vào căn nhà xiêu vẹo. Ông ta cười nhếch mép hỏi kẹo có ngon không, bảo chỉ cần cho sờ sẽ được thêm đồ ngon. Ông ta mạnh khủng khiếp. Tôi khóc thét, giãy giụa chạy qua cánh đồng mênh mông, tiếng bước chân khập khiễng của ông ta đuổi theo sau. Về nhà tôi khóc kể với mẹ, nào ngờ ông ta vu oan tôi dẫm nát rau, đòi bồi thường. Mẹ tôi gằm mặt t/át tới tấp, vị gỉ sét loang trong miệng: "Đồ xúi quẩy! Sao mày không ch*t ngoài đường luôn đi?" "Khóc lóc cái gì? Đồ phế vật! Khóc nữa tao bóp cổ mày!" Bà bắt tôi xin lỗi lão già, đổ lỗi cho chiếc váy hoa: "Đồ con hư! Mày mặc váy là muốn đàn ông nhìn chứ gì? Cái đôi chân củ cải trắng hếu của mày có ai thèm nhìn đâu!" Từ đó váy trở thành biểu tượng của sự nh/ục nh/ã, tôi không dám đụng vào nữa. Lần này tôi sợ. Nếu tố giác sự thật, liệu mọi chuyện có lại chìm xuồng như năm nào? Tại sao luôn là tôi? Mẹ kế nhận ra điều bất ổn. Sau khi tiễn lão bi/ến th/ái đi, bà gõ cửa phòng tôi. Tôi chui vào chăn trốn tránh. Tiếng thở dài của bà vang lên, như lần đầu tôi gặp mặt bà năm mười một tuổi, vòng tay ấm áp và ánh mắt kiên định: "Tiểu Dư, mẹ đây rồi. Nói cho mẹ nghe đi, chuyện gì đã xảy ra?"