Chương 8

Đang cập nhật
Cập nhật:
Lại một kỳ thi thử nữa đến. Lần này đề được bảo mật cực kỳ nghiêm ngặt, chẳng thể m/ua được đáp án. Sau khi thi xong, trường tổ chức buổi lễ tuyên dương cho khối 11 và 12. Mẹ ruột tôi đeo kính râm, mũi nghếch lên tận trời, gặp ai cũng khoe: "Sao mọi người biết Tống Nguyên Ý là con gái tôi thế?" – "Ôi dào, cũng chỉ đứng nhất khối thôi, chẳng có gì đáng tự hào!" Mẹ kế tôi cũng đến. Mẹ ruột cố ý cao giọng: "Cùng một mẹ đẻ đấy, nhưng có đứa n/ão lợn bẩm sinh, gen tốt đến mấy cũng vô dụng!" Mọi người biết tôi và Tống Nguyên Ý là chị em ruột liền xì xào bàn tán. Tôi vỗ vai mẹ kế, ra hiệu cho bà yên tâm. Buổi lễ có hai lần gây xôn xao. Lần đầu là khi tôi đạt nhất khối. Mẹ kế hớn hở lên phát biểu, cả hội trường vỗ tay rầm trời. Phụ huynh xúm lại vây kín bà để hỏi kinh nghiệm. Lần thứ hai là khi gọi tên Tống Nguyên Ý. Mẹ ruột của tôi phóng vụt lên sân khấu, ng/ực ưỡn thẳng về phía trước, chưa gì đã bị giám thị m/ắng như t/át nước: "Tống Nguyên Ý nhiều lần vi phạm nội quy, gian lận thi cử, yêu đương trong trường gây ảnh hưởng x/ấu, cảnh cáo mãi không sửa..." Mẹ ruột trợn mắt gi/ật phắt bảng điểm của em gái – tổng 6 môn vừa đúng 250. Bà ta hét lên như đi/ên: "Tống Nguyên Ý! Mày cút về ngay!" Cuối cùng, em gái vật vã đòi ch*t đòi sống. Mẹ ruột đành đưa nó về tự học ở nhà, hẹn đến ngày thi đại học mới quay lại. Cô ta còn ngoác mồm dọa nạt tôi: "Chị đợi đấy! Tôi chưa chịu học thôi, chứ tôi giấu trình độ thật của mình cả rồi!" Ba tháng sau, tôi thi đại học được 622 điểm, vượt điểm chuẩn của ngôi trường mơ ước. Tôi được chọn ngành học mình yêu thích. Hôm công bố điểm, tôi chạy như bay đến quán ăn nơi mẹ kế đang lau bàn. Tôi ôm chầm lấy bà: "Mẹ ơi! Con đỗ rồi!" Mẹ kế gật gù đáp lời, quay mặt lau nước mắt. Có khách hỏi: "Con gái chị đấy ạ? Giỏi quá!" Tôi gật đầu, nói to: "Vâng! Đây là mẹ con!" Những năm học đại học, mẹ kế thường xách đủ thứ lên thăm. Có trưa tôi mời bà ăn cơm, thấy điện thoại bà ghim danh bạ của tôi lên đầu tiên, ghi chú là "Cục cưng". Suốt bao năm, bà chăm sóc tôi hơn cả mẹ đẻ. Bà nhớ khẩu vị của tôi, nhớ ngày "đèn đỏ" của tôi, không bỏ lỡ buổi họp phụ huynh nào, kiên nhẫn theo sát việc học của tôi. Điện thoại của bà toàn ảnh tôi: lúc mặc đồ mới, đi du lịch, nhận giải... Nếu tôi không nói, chẳng ai nghĩ đây là mẹ kế. Bà chính là hình mẫu người mẹ lý tưởng mà lúc 6-7 tuổi, tôi hằng mơ ước. Bây giờ đã vậy, và mãi mãi sẽ luôn là như thế.