Chương 8

Trước chiếc bàn gỗ cũ nát, một người đàn ông trung niên chừng bốn năm mươi tuổi ngồi đó, mái tóc bết dính trên trán, trong tay cầm gậy gỗ, cả người đang tỏ ra gi/ận dữ. Mà bên chân của ông ta là một bé gái khoảng tầm bảy tám tuổi đang quỳ. Quần áo trên người cô bé rá/ch rưới, thậm chí từ trên các lỗ hổng đó còn có m/áu chảy ra ngoài. Rõ ràng cô gái run cầm cập không ngừng, nhưng vẫn không dám đứng dậy, răng cắn ch/ặt môi, vừa ngước mắt lên, khuôn mặt đầm đìa nước mắt. “Bố ơi, con sai rồi, lần sau con nấu ăn sẽ không bỏ nhiều muối nữa đâu, xin bố đừng đ/á/nh con nữa.” Cô gái nghẹn ngào van xin hết lần này đến lần khác, nhưng người đàn ông không hề có chút cảm xúc gì, ngược lại lúc cầm gậy gỗ đ/á/nh vào người cô gái lại còn dùng lực mạnh hơn. “Cho mày khóc, thứ cục n/ợ (*) vô dụng, nếu không phải vì sinh mày ra, sao mẹ mày ch*t chứ? Tao tốn ngần ấy tiền chỉ để đổi lại một cục n/ợ đời là mày.” (*)Nguyên văn 赔钱货 - bồi tiền hóa: món hàng phải bù thêm tiền. Chỉ người con gái lấy chồng; ba mẹ phải cho thêm tiền làm của hồi môn (tục lệ ngày xưa). “Có nấu đồ ăn thôi cũng làm không được, hôm nay tao phải đ/á/nh ch*t mày.” Trong nhà vang vọng tiếng khóc la thảm thiết của cô bé, trái tim tôi cũng xót xa. Khi thấy cô gái ngã xuống đất dần mất đi ý thức, người đàn ông bưng một chậu nước lạnh đến dội thẳng xuống mặt. Cô gái gi/ật mình, mở mắt ra. Nhưng người đàn ông rõ ràng không có ý định tha cho cô gái, thế là ông ta nhấc cổ áo của cô gái lên ném lên giường. “Thứ nuôi tốn cơm tốn gạo như mày, có ch*t cũng phải ki/ếm tiền cho tao.” Nói xong, người đàn ông xoay người đi ra ngoài. Chẳng bao lâu sao, một gã đàn ông què chân đi vào, gã đưa cái tay dơ bẩn về phía cô gái, nhưng cô gái đã không còn sức để phản kháng. Bị chà đạp hết lần này đến lần khác, từ trên hốc mắt cô gái chảy xuống giọt nước mắt oán h/ận, sau đó hai mắt nhắm lại mãi mãi. Xong việc, gã đàn ông què chân vứt lại năm mươi tệ, sau đó xách quần bỏ đi. Sau đó nữa, cô gái hóa thành á/c q/uỷ trở về gi*t ch*t người cha, nhưng gã đàn ông què chân đã chạy thoát. Ngọn đèn sáng trở nên tối mờ, cảnh tượng trước mắt dần biến mất, chỉ còn lại một căn nhà trống rỗng và chiếc bàn gỗ cũ nát ấy. Tôi thở dài một hơi. “Đúng là s/úc si/nh!” Không khí trong nhà chợt lạnh hơn, một cô gái từ trong góc phòng tối om chậm rãi đi tới. “Vậy nên chị gái có thể đừng cản trở chúng tôi được không?” Trong lòng tôi cảm thấy xúc động vô cùng. Vạn vật trên thế gian đều có nhân quả, tôi không thể can thể can thiệp vào th/ù h/ận giữa bọn họ, mà tôi cũng không muốn nhúng tay vào.