Mommy Bảo Bối: Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực (FULL)
Chương 214 Cô tới chăm thằng bé à?”
Sắc mặt của Quyền Giản Li trong phút chốc liền trầm xuống. Đang muốn nổi giận, liền nghe thấy một giọng nói non nớt: “Tiểu Minh cậu đứng lại cho tớ! Còn không nghe lời cẩn thận tớ cắt cái đuôi chó của cậu! Sau đó, một bóng hình bé nhỏ lảo đảo đuổi đến, trong tay, còn như đang cầm một cây kéo sáng loáng. Lâm Mặc Ca liền sửng sốt, Nguyệt Nhi! Nguyệt Nhi cũng nhìn thấy mẹ đang đứng ở đó, kế bên mẹ, còn có người đàn ông có đôi mắt đáng sợ. Bước chân dừng lại, liền vội vàng phanh xe gấp. “Quyền Vũ Hàn! Con lại ngay cả cầu cũng uy hiếp!” Quyền Giản Li giận run cả người, không ngờ rằng nhóc con này cả ngày toàn học những thứ vô bổ! Lời vừa dứt, ngay khi nhìn đứa trẻ kia, ánh mắt chợt lạnh, sắc mặt lại âm u thêm vài phần. Bởi vì anh rõ ràng đã nhìn thấy, trong tay của đứa nhỏ kia, vậy mà còn đang cầm một nửa cây xúc xích! Không sai, chính là nửa cây! Mà nửa cây kia, lúc này còn đang ở trong miệng của Bell! “Khốn nạn! Con vậy mà lại giành ăn với chó nữa hả?!” Cái miệng nhỏ của Nguyệt Nhi móp mép, lại lấy ra bài tranh luận lúc nãy nói với Vũ Hàn: “Chó ăn thì là thức ăn cho chó, người ăn thì là thức ăn cho người mà, tại sao con không thể ăn chứ. Ba mẹ đây là đang phân biệt, phân biệt!” “U u...” Bell giống như hiểu được lời nói của cô bé, kêu lên một tiếng biểu thị kháng nghị. Sau đó cả miệng một ngụm, ăn nửa cây xúc xích thơm ngon nuốt vào trong bụng, ý chính là, đây là thức ăn cho chó của nó, không phải cho thứ đồ ăn cho người! Ca. Sau khi ăn xong, liếm liếm miệng, vẫy đuôi đứng sau lưng của Lâm Mặc Bởi vì nó biết rằng, người phụ nữ này có mùi hương rất giống với chủ nhân. Nguyệt Nhi mở to mắt nhìn Bell ăn hết nửa cây xúc xích, bụng đói kêu ùng ục kêu lên Nửa cây xúc xích đang cầm trong tay, há miệng muốn ăn. “Quyền Vũ Hàn!!!” Người nào đó thật sự tức giận rồi: “Con dám ăn thử xem! Ngày hôm nay cha nhất định lột da của con!” Đứa con của Quyền Giản Li, vậy mà lại giành ăn với một con chó. Còn đứng trước mặt anh ăn thức ăn của chó! Khiến anh cực kỳ mất mặt! Lâm Mặc Ca không thể đứng nhìn được nữa, bước qua đó bế Nguyệt Nhi ôm vào lòng, trong lòng cực kỳ đau xót: “Đủ rồi! Sao anh lại quát thằng bé thế! Thằng bé đói thành ra như vậy không phải do anh cả sao?” “Huhuhu... chị đúng là người tốt, bố là đồ đáng ghét...” Nguyệt Nhi bĩu môi, chỉ nói chứ không khóc. Câu nói này khiến sắc mặt của Quyền Giản Li càng tối sầm lại, giống như sắp nổ tung đến nơi rồi vậy. “Thằng nhóc này! Còn nhỏ vậy mà đã bắt đầu học cách tán gái rồi hả?” Anh nghiến răng nghiến lợi trầm giọng nói. Anh không thích bất kỳ người đàn ông nào ở bên cạnh cô, cho dù có là con trai ruột của anh cũng không được! Nguyệt Nhi hoàn toàn không để ý tới anh, trực tiếp coi anh như không khí, trái lại thì nhìn mẹ một cách đắm đuối trìu mến nói: “Chị, tối nay chị ngủ chung với Vũ Hàn có được không...” Lâm Mặc Ca nghe vậy thầm vui mừng, cô đến đây chính là để thăm cục cưng, khó khăn lắm Nguyệt Nhi mới đề xuất, cho dù có như thế nào thì cô cũng phải tận dụng cơ hội này. “Quyền.” “Không được!” Cô còn chưa kịp nói hết câu, đã lập tức bị Quyền Giản Li ngắt lời. Bớt giỡn đi, người phụ nữ của anh, dựa vào cái gì mà bị cậu cướp đi chú? “Tại sao lại không được? Bố rẻ tiền đúng là cái đồ ác độc, đồ ác độc!” Nguyệt Nhi tức giận gào lên. “Quyền Vũ Hàn! Mấy ngày nữa con cút về nước ngoài ngay lập tức cho bố!” Quyền Giản Li đã hoàn toàn tức giận. Cậu bé hôm nay cứ liên tục chọc giận anh, khiến anh cảm thấy rất xấu hổ trước mặt cô. Vốn định để tới cuối năm nay mới đưa cậu ra nước ngoài, nhưng trong cơn tức giận, anh trực tiếp dời ngày ra nước ngoài sớm hơn tận nửa năm! Hȧ... Lâm Mặc Ca há hốc miệng, quả nhiên, người đàn ông này rõ ràng là một bạo quân mà, sự sống chết của người khác, hoàn toàn phụ thuộc vào lời nói của anh! Hoàn toàn không có chỗ cho sự phản kháng! Nguyệt Nhi cũng trợn tròn mắt, cô bé không thể ngờ được rằng, trò nghịch ngợm của cô bé, lại khiến ông bố rẻ tiền tức giận như vậy. Bây giờ thì tốt rồi, sắp phải ra nước ngoài rồi, cô bé phải giải thích với Quyền Vũ Hàn thế nào đây? “Thằng bé còn nhỏ như vậy đã đuổi nó ra nước ngoài rồi, anh thật sự nhẫn tâm như vậy sao?” Lâm Mặc Ca đứng nhìn không nổi nữa, trách mắng anh một câu. “Chứ không thì sao? Cô tới chăm thằng bé à?” Khóe miệng của Quyền Giản Li đột nhiên nhếch lên, anh nở một nụ cười mờ ám: “Nếu cô đến làm bảo mẫu cho tôi... cho bố con tôi, tôi có thể suy xét để thằng bé ở lại...” Tim của Lâm Mặc Ca đập liên hồi, nếu như là trước kia, thì đây chính là điều mà cô hằng mong ước. Nhưng bây giờ, cô không làm được. Nếu đã nhìn rõ bản chất thực sự của người đàn ông này, thì cô không thể tiếp tục đắm chìm trong nó nữa. Hơn nữa, Ngô Ngọc Khiết tuyệt đối sẽ không để cô tiếp tục gần gũi với hai bố con anh. Cho nên: “Thôi đi, chăm sóc đứa nhỏ thì được, chứ người lớn thì, tôi không có bản lĩnh đấy... Khuôn mặt tuấn tú của Quyền Giản Li ngay lập tức xìu xuống: “Cô đang ghét bỏ tôi đó sao?” Khóe miệng của Lâm Mặc Ca khẽ nhếch lên: “Tôi làm gì dám, một đứa có thân phận thấp kém như tôi, làm sao có thể ghét bỏ ngài được chứ?” Dứt lời, cô nhìn qua Nguyệt Nhi, buồn bã nói: “Tối nay tôi có thể ngủ chung với con trai anh được không? Dù sao thì trước đó cũng đã có cảm tình rồi, nếu như anh thật sự đưa thằng bé ra nước ngoài, có lẽ sau này sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa...” “Không được, tôi đã nói rồi, sau này cô chỉ có thể ngủ chung với tôi! Đừng quên, thằng bé cũng là con trai đấy!” Quyền Giản Li kiên quyết không đồng ý. Nguyệt Nhi ôm chặt lấy cổ của Lâm Mặc Ca, bày ra vẻ mặt đáng thương nói: “Nhưng người ta chỉ là một đứa trẻ thôi mà.” Lâm Mặc Ca cũng lập tức rưng rưng nước mắt: “Đúng vậy đó, ở nơi đất khách quê người, không thân không thích, đứa trẻ còn nhỏ như vậy, đúng là đáng thương mà... Vũ Hàn, sau này chỉ còn mình con rồi, cô đơn lẻ loi, giống như chị vậy.” Vừa nói, hai người một lớn một nhỏ hai mắt đẫm lệ rưng rưng nhìn về phía anh, đó gọi là khiến người ta cảm động. “Yeh! Chị ngủ chung với Vũ Hàn!”