Mommy Bảo Bối: Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực (FULL)

Lạc Diệc Tuyết
Cập nhật:

Chương 215 Anh trút hết giận lên người Bell...

 

Nguyệt Nhi vui sướng hét lên, vừa nãy còn trong bộ dạng rưng rưng nước mắt, thoắt cái đã thay đổi một trăm tám chục độ. Lâm Mặc Ca cũng cười càng rạng rỡ hơn, chỉ có Quyền Giản Li đang đứng ở một góc đó, là có cảm giác như bị lừa... Cả Bell đang nằm trên đất cũng không ngừng kêu lên: “Gâu gâu...” Vậy có nghĩa là, mọi người cũng mang nó theo... Nhưng, hoàn toàn không có ai để ý tới nó cả...

 

Bởi vì có được sự đồng ý của Quyền Giản Li, cũng không có một người hầu nào dám ngăn cản Lâm Mặc Ca“hoành hành” trong nhà tổ cả, hai mẹ con cứ như thế thân thiết nắm tay nhau đi về phòng ngủ. Chỉ còn lại Quyền Giản Li đứng trong sân với vẻ mặt buồn bực, hung dữ, anh trút hết giận lên người Bell... Lạch cạch. Sau khi khóa cửa cẩn thận, Nguyệt Nhi nhìn xung quanh một vòng, lại không thấy bóng dáng Quyền Vũ Hàn đâu. “Quyền Vũ Hàn, anh trốn ở đâu vậy? Mẹ đến rồi này, mau ra đây đi... Két két... Cánh cửa tủ quần áo từ từ mở ra, lộ ra một góc vải của chiếc váy công chúa in hình hoa nhỏ, sau đó, là ánh mắt lo lắng của Vũ Hàn. “Mẹ?” Đến khi nhìn rõ thật sự là mẹ đang đứng ở trước mặt mình, sự bình tĩnh lạnh lùng cậu tập luyện trong năm năm qua, trong nháy mắt đều tan biến hết. “Huhu... Mẹ, mẹ đến thật rồi... huhu.” Cậu bé òa khóc nức nở, hoàn toàn vứt bỏ hết hình tượng của một đấng nam nhi. Lâm Mặc Ca đau lòng ôm lấy con trai, nhẹ nhàng vỗ vào lưng của cậu, hôn lên khuôn mặt nhỏ xíu ướt đẫm nước mắt đó: “Cục cưng ngoan nào, không khóc nữa nè, chẳng phải mẹ tới rồi đây sao. ngoan...” “Mẹ, Vũ Hàn rất nhớ mẹ, rất nhớ rất nhớ...” Cậu bé khóc thút thít, ôm chặt lấy cổ của mẹ. Nguyệt Nhi ngẩng đầu nhìn cảnh tượng này, chỉ cảm thấy rất ngạc nhiên, thì ra cái tên vừa khó gần vừa nhạt nhẽo Quyền Vũ Hàn này, cũng biết khóc sao. Vũ Hàn giống như biết được cô bé đang nghĩ gì vậy, cậu quay đầu lại nhìn cô bé một cái, sau đó, lại tiếp tục rúc vào trong lòng mẹ mà khóc. “Mẹ cũng rất nhớ con, con sống có tốt không? Mẹ xin lỗi, mẹ đến muộn rồi. Nhưng sau này, mẹ sẽ không rời xa con nữa, có được không...” Đối diện với Vũ Hàn, trong lòng Lâm Mặc Ca cảm thấy rất áy náy. Cô hận sự vô dụng của bản thân, bởi vì cô, khiến Vũ Hàn phải chịu bao nhiêu đau khổ, tủi thân trong cái nhà này. Trong năm năm qua, cô vẫn luôn hối hận, vì đã gặp Quyền Giản Li khi đó.

 

Nhưng, cô chưa bao giờ hối hận vì mình đã sinh được hai cục cưng này. Có bọn trẻ, cuộc sống của cô, mới toàn vẹn hơn. “Nhưng mà mẹ ơi, bố sắp đưa con ra nước ngoài rồi... Sau này, huhu...” Vũ Hàn vừa nói đến chuyện này, thì càng khóc to hơn: “Sau này Vũ Hàn sẽ không bao giờ gặp lại mẹ nữa rồi...” “Không phải ngay lập tức, mà là mấy ngày nữa! Ông bố rẻ tiền vừa mới dời ngày đi lên sớm hơn rồi.” Nguyệt Nhi ngồi ở trên giường, vẻ mặt vô tội nói. Cô bé đã hoàn toàn quên mất, lý do dời ngày đi lên sớm hơn, là bởi vì cô bé đã chọc giận ông bố rẻ tiền. Cho nên cô bé chính là đầu sỏ. دو Vũ Hàn ngây người, cúi đầu nhìn Nguyệt Nhi, sau đó: “Oa...” Tiếng khóc càng dữ dội hơn rồi: “Huhu, Nguyệt Nhi, em hại anh rồi Nguyệt Nhi bĩu môi, vừa định phản bác lại, thì đột nhiên nhớ ra, hình như đúng là do cô bé hại thật. Lập tức trở nên chán nản, không biết nói gì hơn. Nhìn con trai khóc đau thương như vậy, Lâm Mặc Ca cũng cảm thấy rất buồn lòng. Tên khốn Quyền Giản Li đó, lại có thể nhẫn tâm bắt đứa trẻ còn nhỏ như vậy ra nước ngoài, đúng là quá vô lương tâm! tốt! Ở bên loại người như vậy, cô sẽ không bao giờ có kết quả tốt! Cho nên, cô bắt buộc phải đưa bọn trẻ cao chạy xa bay càng sớm càng Cô nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cậu bé, dịu dàng nói: “Yên tâm đi cục cưng, mẹ sẽ đưa Nguyệt Nhi đi cùng với con ra nước ngoài. Ở nước ngoài, một nhà ba người chúng ta, cuối cùng cũng có thể sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ rồi!” Lời vừa dứt, đột nhiên Vũ Hàn ngây người. Lúc lâu sau, mới ngẩng đầu lên từ trong lòng của cô, đôi mắt đen nhánh, lộ rõ vẻ vui sướng: “Thật sao mẹ? Có thật là mẹ cùng với Nguyệt Nhi sẽ ra nước ngoài cùng con không?” “Đúng vậy, chỉ khi ra nước ngoài, thì sẽ không còn ai có thể kiểm soát chúng ta nữa, một nhà ba người chúng ta, có thể sống hạnh phúc bên nhau rồi. Cho nên, con đừng khóc nữa, nên vui mừng mới phải chứ.” đâu.” “Thật sao mẹ? Con không nằm mơ đó chứ?” Vũ Hàn hỏi lại lần nữa. Lâm Mặc Ca kiên nhẫn nói: “Là thật đó, không phải con đang mơ Ngay cả Nguyệt Nhi cũng không thể tin được, đôi mắt to tròn chớp chớp: “Mẹ, ý mẹ là chúng ta sẽ ra nước ngoài cùng với Quyền Vũ Hàn sao? Vậy chẳng phải sẽ có rất nhiều anh trai nước ngoài đẹp trai, còn có rất nhiều đồ ăn ngon của nước ngoài sao?” Bởi vì lúc trước đã từng sống ở California năm năm, cho nên Nguyệt Nhi có ấn tượng khá tốt về nước ngoài. Lâm Mặc Ca bất lực cười nói: “Con đó! Chỉ biết ăn thôi! Nhân cơ hội này, nên học thêm một ngôn ngữ khác mới phải chứ!” Nguyệt Nhi lè lưỡi, cô bé không thích. Chỉ cần có thể ở bên cạnh mẹ và Quyền Vũ Hàn, là cô bé đã mãn nguyện lắm rồi. “Yeh, mẹ là số một! Như vậy là Nguyệt nhi có thể ở bên cạnh Quyền Vũ Hàn mãi mãi rồi...” Nguyệt Nhi vui sướng lăn qua lăn lại trên giường, dọa Lâm Mặc Ca phải vội vàng bịt miệng cô bé lại, sợ bị người khác nghe lén. Vũ Hàn cũng ngừng khóc mà mỉm cười. Cậu bé thực sự không ngờ rằng, mẹ sẽ ra nước ngoài cùng với cậu. Nhưng, chỉ cần có mẹ, thì cho dù ở đâu, nơi đó cũng là nhà. Vốn đang rất lo lắng, đột nhiên lại thấy nhẹ nhõm hơn rồi. Đất nước lạ lẫm đó, cậu bé cũng không thấy sợ hãi nữa. Thay vào đó, là sự mong đợi. Bởi vì nơi đó sẽ là nơi mà cậu cùng với mẹ và em gái bắt đầu một cuộc sống mới...

 

Đêm, càng lúc càng khuya. Trong phòng ngủ, ba mẹ con, ôm chặt lấy nhau, ngủ rất ngon... Khi trời dần sáng. Lâm Mặc Ca đã dậy rồi. Cô rửa mặt cho Nguyệt Nhi vẫn còn đang say ngủ, sau đó, mặc lại bộ váy công chúa nhỏ cho Nguyệt Nhi. Vũ Hàn ngồi bên cạnh, yên lặng nhìn. Cậu thật sự không muốn để mẹ rời đi, nhưng khi nghĩ đến vài ngày nữa, là có thể gặp lại mẹ ở nước ngoài, trong nháy mắt sự đau buồn đã biến thành nguồn sức mạnh. Nguyệt Nhi ngáp ngủ một cái, bĩu môi không vui nói: “Mẹ, dù sao cũng “Không được! Ai mà biết con ở đây sẽ gây ra chuyện gì nữa chứ!” Lâm Mặc Ca thẳng thừng từ chối.