Mommy Bảo Bối: Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực (FULL)
Chương 216 "Việc này không phiền anh lo lắng..."
Vũ Hàn cũng khuyên cô bé: “Nguyệt nhi ngoan ngoãn về cùng với mẹ đi, để em ở chỗ này, anh với mẹ cũng không yên tâm” Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, Nguyệt Nhi đã gây ra biết bao nhiêu chuyện, để cô bé ở lại nữa, không biết sẽ biến nơi này thành cái gì nữa. Cho nên, vì bảo đảm có thể an toàn rời đi, tuyệt đối không thể để Nguyệt Nhi ở lại nơi này. Về điểm này, quả thật Vũ Hàn có cùng quan điểm với mẹ. Chỉ là suy nghĩ của Vũ Hàn càng bình tĩnh, Lâm Mặc Ca lại càng khó chịu. Nhưng dù sao thì cũng đã thuyết phục được Nguyệt Nhi, cuối cùng cũng ngoan ngoãn không náo loạn nữa. Sau đó, nhân lúc trời còn chưa sáng, người giúp việc ở nhà tổ còn chưa thức dậy, đưa hai mẹ con ra cổng... Hai mẹ con bắt taxi vội vàng trở về nhà, nhưng cô cũng không nói với Quyền Giản Li về việc rời đi. Dù sao thì không đến mấy giờ sau anh cũng sẽ biết thôi. Không nói cũng không sao. Khi về đến nhà thì trời mới hửng sáng. Nguyệt Nhi nằm trên giường ngủ tiếp, dù thế nào cũng không muốn dậy đi nhà trẻ. Lâm Mặc Ca chỉ có thể chiều theo cô bé, dù sao vài ngày nữa sẽ ra nước ngoài, cũng sẽ không đi nhà trẻ nữa. Thay vào đó nên dành chút thời gian đi chào hỏi giáo viên. Bởi vì lần này một khi rời đi, không biết là sẽ đi bao lâu nữa. Phải thu dọn hành lý, còn phải trả phòng rồi đặt vé máy bay. Suy nghĩ về bao nhiêu việc phải làm, cô không còn tâm trạng để ngủ tiếp. Đợi sau khi Nguyệt Nhi ngủ, cô bắt đầu sắp xếp những thứ cần mang đi. Vì là đi nước ngoài nên có nhiều thứ không thể mang theo, còn phải lựa chọn cân nhắc... Ầm ầm ầm! Có người gõ cửa, suy nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết đó là ai. Có thể đến đây tìm cô, hơn nữa còn là lúc này, ngoại trừ Lâm Sơ Bạch rảnh rỗi đến phát rồ ra, thì không còn ai nữa. Không muốn để ý đến anh ta, cô tiếp tục sắp xếp đồ đạc. Lại nghe thấy người ở ngoài cửa kêu to: "Tiểu Mặc Mặc, Tiểu Ca Ca, anh biết em ở trong đó, mau mở cửa! Anh biết mấy người đang ở nhà..." Lâm Mặc Ca sắc mặt tối sầm lại, nếu cứ kêu như vậy, có thể hát thành bài đấy. Hơn nữa, còn làm phiền mọi người! Cô nổi giận đùng đùng đi ra mở cửa, hung dữ trừng mắt nhìn anh, "Mới sáng sớm anh phát điên cái gì!" Lâm Sơ Bạch không hề tức giận, ngược lại cười hì hì cầm bữa sáng trong tay: "Này Tiểu Mặc Mặc, anh lo em bị đói nên mới đặc biệt mua bữa sáng mang đến đó. Hơn nữa anh còn cố tình mua rất nhiều rất nhiều, đủ cho hai nhóc háu ăn kia ăn no!" Nghe anh ta nói hai nhóc háu ăn, Lâm Mặc Ca cứng đờ cả người, bàn tay đang định đóng cửa cũng đơ ra một lúc. Lâm Sơ Bạch nhân cơ hội, trơ trẽn chen vào: "Ngày hôm đó anh vô tình gặp Vũ Hàn, mới biết được hóa ra Nguyệt Nhi còn có một anh trai sinh đôi. Tiểu Mặc Mặc, em chơi xấu, chuyện lớn như vậy sao lại không nói cho anh biết chứ? Mau nói, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Cũng không phải là chia tài sản, con cái sao lại mỗi người một đứa? Còn là sinh đôi nữa?" Anh ta vừa nói, vừa đặt bữa sáng đã mua lên bàn, vênh váo đặt mông ngồi xuống số pha: "Điều làm anh tò mò nhất là, vì sao một đứa đi theo em, một đứa đi theo Quyền Giản Li? Nếu là sinh đôi, sao anh ta lại không biết đến sự tồn tại của Nguyệt Nhi. Anh suy nghĩ suốt ba ngày ba đêm vẫn không hiểu được, em giải thích giúp anh một chút được không." anh." Lâm Mặc Ca tức giận nói: "Cút! Em không có thời gian để ý đến "Tiểu Mặc Mặc, Tiểu Ca Ca... Nếu em không nói cho người ta, người ta sẽ không ngủ được mất. Em xem, quầng thâm mắt của người ta đã dài đến đây rồi, đúng là ảnh hưởng đến nhan sắc của người ta, cho nên em hãy nói đi mà..." "Thằng lưỡi ra mà nói chuyện!"
Lâm Mặc Ca tức giận quát lên một tiếng. Thăng nhãi này nói chuyện sao còn quấn người hơn cả Nguyệt Nhi nữa? "Tiểu Mặc Mặc!" Lâm Sơ Bạch mới không nghe lời cô, tiếp tục ưỡn ẹo. Lâm Mặc Ca tức giận nghiến răng, nhưng lại không làm gì được. Cô dứt khoát xoay người tiếp tục sắp xếp đồ đạc, trực tiếp xem anh ta như không khí. Lâm Sơ Bạch ngồi trên ghế sô pha, cau mày, suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng đưa ra kết luận: "Anh biết rồi! Nhất định là Tiểu Mặc Mặc em che giấu quá giỏi rồi! Nói, có phải Nguyệt Nhi biết tàng hình không?" Phù... Lâm Mặc Ca không nhịn được, suýt cười thành tiếng. "Anh tưởng là hồ lô biến à? Còn tàng hình! Lâm Sơ Bạch anh rảnh vậy sao? Nếu anh rảnh quá thì đi ra ngoài dụ dỗ mấy cô bé còn hay hơn, tiếp tục cuộc sống ung dung tự tại của anh đi... Chỗ này không hợp với anh đâu!" Những lời Lâm Mặc Ca nói cũng không sai, lúc trước khi gặp anh ta, anh ta còn là một tay chơi hơn cả Quyền Huyền. Sao bây giờ lại trở nên yên phận hơn rồi? Lâm Sơ Bạch bĩu môi: "Tiểu Mặc Mặc, em đúng là không hiểu anh rồi. Lúc trước thường xuyên lưu luyến ở mấy bụi hoa, đó chẳng qua là hình tượng của anh đây ở trước mặt người khác thôi. Trên thực tế anh đây chính là kiểu người chung thủy nhất, một khi đã yêu thì có chết cũng không thay đổi!" "Ồ? Vậy sao, thế thì anh mau đi tìm tình yêu có chết cũng không đổi kia của anh đi, đừng ở đây quấy rầy em, hiểu không? Em bận lắm, không có thời gian cho anh đâu!" "Không phải em muốn chạy trốn chứ? Đưa con đi theo sao?" Đột nhiên, Lâm Sơ Bạch nói ra câu đó. Dọa cho Lâm Mặc Ca sững sờ, bộ quần áo vừa gấp trên tay không cần thận rơi xuống sàn, lại bung hết ra. Lâm Sơ Bạch thở dài một hơi: "Xong rồi, anh thật sự đoán đúng rồi. Mấy người muốn đi đâu? Em chỉ đưa Nguyệt Nhi theo hay là... suỵt... Không phải là muốn đưa cả Vũ Hàn đi chứ? Đó là con trai của Quyền Giản Li! Em nghĩ anh ta sẽ để em làm vậy sao?" "Việc này không phiền anh lo lắng..." "Ơ? Anh Sơ Bạch, sao anh lại đến đây!" Lâm Mặc Ca nói nửa chừng, Nguyệt Nhi mang đôi dép nhỏ chạy ra ngoài. "Nguyệt Nhi, sao con đã dậy rồi? Không phải đang ngủ sao?" Lâm Mặc Ca nhẹ nhàng hỏi, vẻ mặt hoàn toàn khác so với vẻ mặt đối với Lâm Sơ Bạch vừa nãy. Nguyệt Nhi khịt mũi, sau đó xoay người ngồi xuống sô pha bên cạnh Lâm Sơ Bạch, cười nói: "Nguyệt Nhi trong giấc mơ ngửi thấy mùi thơm, sau đó đói nên tỉnh lại..." Trên trán Lâm Mặc Ca đầy vạch đen, cô gái nhỏ này đúng là một nhóc háu ăn. Ngược lại, Lâm Sơ Bạch vô cùng đắc ý, nhanh chóng mở bữa sáng ra: "Vẫn là anh Sơ Bạch tốt đúng không? Anh Sơ Bạch mua đồ ăn Nguyệt Nhi thích nhất đây! Mau ăn nhiều một chút!" "Cám ơn anh Sơ Bạch..." Nguyệt nhi cười tủm tỉm cắn một cái, cái này gọi là vui sướng và thỏa mãn. Lâm Sơ Bạch nhân cơ hội nói: "Nguyệt Nhi, em sắp đi đâu với mẹ thế?" "Ra nước ngoài, đi cùng Quyền Vũ Hàn nữa..." Nguyệt Nhi trả lời không cần suy nghĩ. "Nguyệt Nhi!" Lâm Mặc Ca tức giận, hung dữ trừng mắt nhìn Lâm Sơ Bạch, vậy mà lại lấy đồ ăn ra dụ dỗ! Đúng là bỉ ổi! "Không cần!"