Mommy Bảo Bối: Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực (FULL)
Chương 217 Cô không hề bất ngờ chút nào.
Nguyệt Nhi và Lâm Mặc Ca đồng thời nói. Nhưng mà Nguyệt Nhi vui vẻ, còn Lâm Mặc Ca lại tức chết đi được. Tên này đúng là kẹo cao su! Muốn vứt đi cũng không được. Lâm Sơ Bạch thoải mái làm tổ trên ghế sô pha, đôi mắt đắc ý kia như muốn nói, dù sao thì bây giờ tôi đã biết bí mật của mấy người rồi, mau đến cầu xin tôi đi. Bộ dạng vui sướng khi người khác gặp họa, đúng là gợi đòn. Lâm Mặc Ca bất đắc dĩ thở dài, cho rằng mình xui xẻo: "Nói đi, điều kiện là gì." Điều cô hỏi đương nhiên là điều kiện đồng ý giữ bí mật giúp cô. Dù sao chuyện này cũng không thể để Quyền Giản Li biết, nếu không, mọi kế hoạch của cô sẽ vô ích. "Quả nhiên là thẳng thắn!" Lâm Sơ Bạch đắc thắng cười: "Ba điều kiện! Thứ nhất, anh muốn làm bố nuôi của Nguyệt Nhi và Vũ Hàn! Cho nên sau này ở nước ngoài cần cái gì phải giữ liên lạc với anh bất cứ lúc nào. Thứ hai, nhà ở đây không thể trả, lỡ như, anh nói là lỡ như, em muốn quay về, tốt xấu gì cũng còn ở trong tầm mắt của anh. Còn điều thứ ba, cái đó... ừm... em phải làm bạn gái của anh..." "Cút!" Câu trả lời của Lâm Mặc Ca chỉ có một chữ. Mặc dù cô biết rằng Lâm Sơ Bạch muốn trở thành bố nuôi của bọn trẻ chỉ là muốn chăm sóc chúng, còn việc muốn giữ lại nhà ở đây, cũng là để cho cô một đường lui, giữ lại một chỗ trú. Nhưng điều thứ ba, cô không thể đồng ý. Trái tim của cô đã sớm trao cho người đàn ông máu lạnh vô tình đó, sao còn có thể chứa những người khác? Nhi. Ngay cả Vũ Thần cũng đã bị cô phụ rồi không phải sao? Khuôn mặt của Lâm Sơ Bạch lập tức sụy sụp, cay đắng nhìn Nguyệt Nguyệt Nhi ăn như một con hamster nhỏ, đồng tình nhìn anh ta: "A, anh Sơ Bạch trở thành bố nuôi, bước nhảy này có phải hơi lớn rồi không?" Lâm Sơ Bạch chớp mắt, nói cũng đúng, nhưng mà trực tiếp từ anh trai nhảy sang bố, vai vế này không phải là vượt cấp quá rồi sao? Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ hoàn toàn không phải là điều này, quan trọng là anh ta đã bị Lâm Mặc Ca từ chối thẳng thừng! Lớn đến từng này rồi nhưng người dám từ chối anh ta gọn gàng dứt khoát như vậy, Lâm Mặc Ca chính là người đầu tiên! Nhưng mà, được rồi, từ sau khi quen biết cô, số lần anh ta bị từ chối
đang dần dần tăng lên... Nhưng mà anh ta cũng không còn cách nào khác... "Tiểu Mặc Mặc, thử suy nghĩ lại một chút xem." Khi nói ra điều này, anh ta thực sự đã quên rằng người nên cầu xin bây giờ là cô chứ không phải anh ta. Lâm Mặc Ca không nói lời nào, tiếp tục sắp xếp quần áo, sau một lúc lâu, cô khẽ thở dài: "Hai điều trước tôi có thể đồng ý với anh, nhưng mà điều cuối cùng anh hãy thu hồi lại. Hơn nữa sau này cũng đừng nhắc đến nữa. Nói vậy, chúng ta vẫn còn có thể làm bạn." Lâm Sơ Bạch ngây ra một lúc, sau đó vỗ đùi: "Thành giao!" Việc này cuối cùng đã được quyết định một cách vui vẻ như vậy... Sau đó, Nguyệt Nhi và Vũ Hàn, không có lý do rõ ràng, lại có thêm một người bố nuôi... Hơn nữa lại là cái loại cực kỳ không đáng tin cậy... Những ngày chờ đợi vốn dĩ là những ngày dẫn vặt nhất. Tuy nhiên, sự chờ đợi hạnh phúc lại như mây khói thoáng qua. Mấy ngày qua, ngoài việc thu dọn, Lâm Mặc Ca còn đưa Nguyệt Nhi ra ngoài chơi rồi mua một ít đồ có thể sử dụng ở nước ngoài. Quyền Giản Li chưa từng đi tìm cô, rất hiếm thấy. Ngay cả ngày hôm đó trời chưa sáng cô đã vội rời đi, anh cũng không gọi điện tới hỏi. Yên lặng, có phần nằm ngoài dự kiến của cô. Nhưng sau khi nghĩ lại, suy cho cùng, cô chỉ là bạn cùng giường của anh mà thôi, anh đương nhiên chỉ có việc cần mới tìm đến cô. Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến tim cô đau nhói. Hai ngày trước, biết được tin Lâm thị phá sản. Cô không hề bất ngờ chút nào. Chỉ là có chút lo lắng cho Vũ Thần, không biết anh ấy có vì vậy mà chịu đả kích không, lại càng thêm ủ rũ. Về chuyện Giang Dạ Thanh bị giết, lại không có manh mối nào. Không biết cuối cùng giải quyết thế nào. Dù sao, Quyền Giản Li cũng nói anh sẽ giải quyết, thì nhất định sẽ giải quyết được thôi.
Ngay cả cô cũng không biết, bắt đầu từ khi nào cô đã tin tưởng anh như vậy. Mà mấy ngày nay, Lâm Sơ Bạch cũng không hề rảnh rỗi tiếp tục đến quấy rầy cô. Có sự ồn ào của anh ta, những ngày chờ đợi trái lại cũng trở nên phong phú hơn, mặc dù cũng có chút ầm ĩ... Cuộc sống, giống như vẫn luôn yên bình như vậy. Mãi cho đến. Đêm trước khi rời đi. Lúc trời chập tối, cô làm một bữa cơm chiều cuối cùng, ăn cùng với Nguyệt Nhi. Sau đó cô ôm cô bé cùng ngồi xuống sofa xem phim. Đột nhiên tiếng chuông điện thoại reo lên. Nhìn thấy ba chữ lóe lên trên màn hình, trái tim cô như bị bóp nghẹt. Có lẽ cũng nên gặp mặt một lần rồi nói lời từ biệt với anh chứ nhỉ? “Đang ở nhà sao?” Vừa bấm nghe thì đầu dây bên kia đã truyền tới giọng nói của anh. Vẫn lạnh lùng như cũ nhưng ẩn trong đó là sự dịu dàng hiếm thấy. “Có chuyện gì sao?” Cô cảm thấy khó hiểu. “Ừ, có đấy! Lát nữa ra ngoài đi, anh tới đón em!” Nói xong liền ngắt máy. Hoàn toàn không thèm nghe câu trả lời của cô. Dường như từ trước đến giờ vẫn luôn như vậy, khi anh nói muốn gặp mặt thì cô bắt buộc phải xuất hiện. Cô hơi thở dài một tiếng, sau khi đã cho Nguyệt Nhi ngủ yên thì mới ra ngoài. Vừa bước ra khu chung cư đã nhìn thấy xe của Quyền Giản Li. Không cần hỏi tại sao anh lại biết được địa chỉ của cô, dù sao thì chỉ cần anh muốn biết thì nhất định sẽ tìm ra. Hai người một trước một sau bước về phía bờ biển.