Mommy Bảo Bối: Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực (FULL)

Lạc Diệc Tuyết
Cập nhật:

Chương 218 Nhưng lần sau có thể là sẽ chẳng bao giờ.

 

Gió đêm nhè nhẹ thổi mang theo hơi lạnh ùa đến. Cô lùi về sau vài bước, nhìn theo bóng lưng cô độc, nỗi buồn dần chiếm lấy trái tim cô. Tại sao mỗi khi màn đêm buông xuống, anh luôn bị nỗi cơ đơn bao quanh? Hai nhân cách trong con người anh dường như đổi vị trí cho nhau sau khi mặt trời lặn. Trước khi mặt trời lạnh, anh chính là bạo quân, là ma vương khiến người người sợ hãi, kinh hồn bạt vía. Thế nhưng khi màn đêm buông xuống, anh lại giống như một đứa trẻ

 

đáng thương không được ai thương xót, tự gặm nhấm vết thương trong đêm tối. Anh không nói gì, cô cũng chẳng lên tiếng. Dường như hai người ngầm hiểu được ý nhau, họ cứ yên lặng bước đi trên bờ cát. Họ cùng để mặc cho sóng biển lười biếng gột sạch những trống trải trong trái tim. Lâm Mặc Ca có phần ngạc nhiên bởi bờ biển này không có một du khách nào ngoài hai người bọn họ. Đột nhiên cô nhớ lại lần Quyền Giản Li xuất viện, cô cùng anh đi dạo siêu thị. Chỉ vì để tiện cho mình mà anh đã mua sạch cả siêu thị. Chẳng lẽ lần này cũng như thế sao? Nhưng dù thế nào thì bây giờ cô cũng đang rất hưởng thụ cảm giác yên tĩnh này. Ngày mai sắp phải đi rồi, sau này đến thời gian được ở bên cạnh anh cũng sẽ không còn nữa. Quyền Giản Li, nếu như anh đối xử thật lòng với em, thì em sẽ nói hết mọi thứ cho anh. Nhưng bây giờ không còn khả năng ấy nữa. Khi nhận thức được sự thật, trái tim cô đã nguội lạnh rồi. Cô không còn ôm ấp những mộng tưởng phi thực tế, không còn hi vọng có thể ở bên cạnh anh để cùng xây dựng một gia đình. Vốn là người thuộc về hai thế giới khác nhau, hà tất phải dính líu tới nhau để rồi chuốc lấy khổ đau. Tất cả những thứ trong quá khứ, giống như khoảng thời gian ở Hi Lạp, hãy cứ coi nó như một giấc mơ vừa lãng mạn vừa mạo hiểm đi.... Đoàng! Đột nhiên có một âm thanh lớn vang lên giữa trời, sau đó những chùm pháo hoa đầy màu sắc được bắn lên. Quyền Giản Li bất ngờ quay đầu lại: “Mặc Nhi, em thích không?” Lâm Mặc Ca ngây người, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen của anh, từ trong đôi mắt ấy cô nhìn thấy được sự ấm áp vô tận. “Đây là do... anh chuẩn bị sao?” “Ừ!” Anh gật đầu, khóe miệng nở một nụ cười đầy mê hoặc, dưới màn pháo hoa đủ sắc màu, đôi mắt đen của anh sáng rực. Trên trời, từng chùm pháo hoa đua nhau nổ. Chiếu sáng màn đêm xanh thẫm, chiếu sáng cả trái tim cô... “Đẹp quá đi...” Cô cảm thán từ tận đáy lòng. Có lẽ phụ nữ thích những thứ sặc sỡ bắt mắt nhỉ? Đến cô cũng không phải ngoại lệ. “Mặc Nhi, hôm nay là sinh nhật của anh.” Anh đứng phía sau nhẹ nhàng vòng tay qua vai cô, cắm anh dịu dàng dụi dụi vào tóc cô. biển. Giọng nói nhẹ nhàng vọng lên từ sau gáy cô, thư thái, yên lặng như sóng Tim Lâm Mặc Ca thắt lại, chẳng trách hôm nay anh ấy lại dịu dàng quá mức như thế. Nhưng ngày sinh nhật không phải nên vui vẻ sao? Giống như Nguyệt Nhi, vài ngày trước mỗi lần đón sinh nhật đã tính xem mình thích món quà gì rồi ngày ngày gập ngón tay để đếm ngày. Khóe miệng hơi nhếch lên, cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt cô sáng lấp lánh, thậm chí nhìn còn chói mắt hơn cả pháo hoa trên bầu trời. “Sao anh không nói sớm để em còn chuẩn bị quà cho anh. Nói đi, anh thích cái gì, lần sau em sẽ tặng cho anh.” Giọng nói của cô đầy vẻ vui sướng. Thời gian nói là lần sau chứ không phải ngày mai. Nhưng lần sau có thể là sẽ chẳng bao giờ. “Em đã tặng quà cho anh rồi mà, và anh cũng rất hài lòng” Giọng nói khàn khàn truyền đến tai, hơi thở ấm nóng khiến vành tai cô ngứa ngứa. “Hả? Em tặng anh lúc nào... mà tặng anh cái gì cơ?” Cô có chút ngạc nhiên. “Anh đang ôm đây này...” Lời anh nói khiến cô hoang mang. Không phải anh đang ôm cô sao? Cô bảo mình là món quà tặng anh từ lúc nào vậy? “Bổn cô nương đấy bán nghệ chứ không có bán thân nha, anh thôi ngay cái suy nghĩ chiếm dụng em đi nha!” Lâm Mặc Ca muốn thoát ra khỏi vòng tay anh nhưng lại bị anh ôm chặt hơn. “Nhưng mà những thứ khác anh không cần.” Anh giống như một đứa trẻ chơi ăn gian, đôi môi mỏng gợi cảm hơi nhếch lên khiến cô không có sức chối từ.

 

Thậm chí suýt chút nữa cô phải chịu thua trước sự dịu dàng của anh. Lại một đợt pháo hoa nữa nổ cang, khiến cả bờ cát được chiếu sáng như ban ngày. Lâm Mặc Ca đảo mắt muốn thay đổi chủ đề nói chuyện: “Đúng rồi, hôm nay là sinh nhật thì phải cầu nguyện đi, anh nhanh nhằm mặt lại đi nào! Mặc dù không có bánh kem cũng không có nến, nhưng cứ coi những chùm pháo hoa này là nến đi là được rồi. Hiếm khi Quyền Giản Li nghe lời cô, anh nhắm mắt lại. Giọng nói nhẹ nhàng miên man bên tai cô: “Tôi hi vọng cả đời này Mặc Nhi sẽ luôn ở bên cạnh mình, từ nay về sau mỗi lần sinh nhật đều có cô ấy đón sinh nhật cùng tôi. Mãi mãi, mãi mãi không rời xa tôi, phản bội tôi...” Đoàng đoàng đoàng! Dường như nghe được lời cầu nguyện của anh, bầu trơi đen đột nhiên xuất hiện đầy những bông hoa rực rỡ sắc màu, đẹp đến mức khiến người ta không kìm được tiếng than. “Mặc Nhi, em sẽ giúp anh thực hiện ước nguyện của mình đúng không? Anh hài lòng nhẹ nhàng hôn phớt lên mái tóc cô. Tim Lâm Mặc Ca đã hỗn loạn hết lên từ lâu. Tại sao ước nguyện sinh nhật của người đàn ông này lại tham lam đến vậy? Người giống như anh một khi muốn chiếm hữu thì sẽ là cả đời sao? Anh muốn trói cô bên cạnh mình cả đời sao? Cô đâu có muốn điều đấy! đuổi cuộc đời của riêng mình!