Mommy Bảo Bối: Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực (FULL)
Chương 219 Nụ hôn của anh nhiều vô kể.
Cô không muốn dính líu cả đời đến người đàn ông không yêu mình! Cô bỗng cười giảo hoạt: “Ước nguyện không được nói ra đâu, nói ra thì sẽ không thực hiện được.” Quyền Giản Li mỉm cười: “Thế sao? Nhưng không nói ra thì vẫn không thành hiện thực được. Vậy nên lần này anh mới phải nói ra. Thế nên Mặc Nhi à, em sẽ giúp anh thực hiện nó, phải chứ?” Lâm Mặc Ca lắc đầu như trống bỏi: “Không được đâu! Em đâu phải ông già Noel, sao phải giúp anh thực hiện ước nguyện chứ. Chuyện tốn sức mà chẳng nên cơm cháo gì thế này thì chỉ có kẻ ngốc mới đi làm thôi!” “Không, em không có quyền từ chối!” Lời anh nói chắc nịch, ngang ngược như thường ngày. Nhưng lần này Lâm Mặc Ca sẽ không bị anh uy hiếp nữa. Dù gì ngày mai cô cũng sẽ rời khỏi đây, lời anh nói hoàn toàn không có tác dụng. Pháo hoa trên trời như thể bất tận, Lâm Mặc Ca thầm nghĩ liệu có phải anh đã mua hết pháo hoa của thành phố S rồi không? Nếu như bắn cả một đêm thì có được tính là gây mất trật tự không? Cô không nói gì, anh đã mất kiên nhẫn: “Mặc Nhi, em đừng có phải bội anh như người kia được không?” Giọng nói của anh bỗng trở nên đau lòng, là nỗi cô đơn và buồn khổ từ tận đáy lòng. Cơn ớn lạnh tỏa ra quanh người anh lây lên cơ thể Lâm Mặc Ca, khiến trái tim của cô cũng trở nên hoang lạnh. Không nhìn được biểu cảm trên mặt anh nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự đau đớn trong lòng anh. anh?” “Người đó là ai? Là mẹ anh sao? Hay là... là nốt chu sa trong lòng Bởi vì anh từng nói Bạch Nhược Tuyết không phải nốt chu sa trong lòng anh, vậy thì người đó là ai? Là người phụ nữ được anh giấu sâu trong tim sao? Vậy thì cô chưa bao giờ được gặp mặt, cũng vĩnh viễn không thể bì được với người phụ nữ đó. Biểu cảm trên mặt anh lại càng u buồn hơn, anh không nói gì cả. Anh cúi người vùi đầu vào tóc cô, hơi thở ấm nóng, nỗi buồn lan ra vô tận... “Quyền Giản Li, em nhảy với anh một điệu nhé.” Không biết tại sao cô lại muốn anh vui lên. Đón sinh nhật thì không thể cứ buồn rầu rồi chìm đắm trong quá khứ được. Hình như thấy thích thú với đề nghị của cô, anh ôm cô từ phía sau rồi chầm chậm di chuyển cơ thể trên bờ cát. Giọng nói khàn khàn ngâm nga một giai điệu đơn giản, cùng với tiếng pháo hoa nổ, tiếng sóng biển vỗ vào bờ, chúng từ từ tạo nên một bản dạ khúc dưới ánh trăng. Trên đầu là pháo hoa rực rỡ chói sáng. Trước mắt là bờ biển xanh thẫm. Bên tai là bản dạ khúc dịu dàng. Sau lưng là lồng ngực êm rộng của anh... Khung cảnh một đêm lãng mạn hạnh phúc giống như một hình xăm khắc sâu vào tim cô... “Mặc Nhi.” Điệu nhạc kết thúc, anh khẽ gọi tên cô. Lâm Mặc Ca còn tưởng anh sẽ hỏi cô nghe có hay không. Nhưng anh cứ gọi đi gọi lại tên cô, như thế muốn mãi mãi khắc ghi cái tên này. Lại giống như một đứa bé đang học nói bi bô không ngừng nghỉ cất tiếng gọi mẹ... Còn anh thì gọi Mặc Nhi... Bàn tay đang ôm vòng qua vai cô dần trượt xuống. Bờ môi nóng hổi nhẹ hôn lên gáy cô. Triền miên vô tận, mang theo cả những dòng điện không ngừng điên cuồng chạy khắp cơ thể cô. “Mặc Nhi, anh muốn mở quà!” Bỗng nhiên anh cười khẽ, ngón tay thon dài nhẹ nhàng kéo khóa chiếc váy dài của cô xuống, bàn tay to lớn luồn vào bên trong. “Không được Quyền Giản Li! Em không phải quà của anh!” Cô phản kháng nhưng hoàn toàn không có tác dụng. gió. Cơ thể trần trụi được anh bế về phía bên cạnh tảng đá ngầm tránh “Quyền Giản Li.” “Thả lỏng ra, đừng căng thẳng.” Anh lên tiếng ngắt lời rồi nhẹ nhàng đặt cô lên trên chiếc áo khoác đã được trải sẵn. Cơ thể cao lớn đè xuống... “Mặc Nhi em có biết không, hôm nay là sinh nhật hạnh phúc nhất trong suốt ba mươi năm nay của anh... Bởi vì anh có em bên cạnh!” Giọng nói nghẹn ngào lại mềm mại của anh khiến cô không thể chối từ. Dưới màn đêm, đôi mắt đen huyền của anh tràn đầy đau thương. Giống như một đứa trẻ không nơi nương tựa chỉ muốn có được món quà mình thích. Trái tim đột nhiên bị ảnh hưởng theo. Nụ hôn của anh nhiều vô kể. Ấm nóng, quyến luyến. Mang theo cả sự thương yêu tinh tế. Lần này hoàn toàn khác với những lần trước, không có sự ngang ngược, không thô lỗ, lại càng không có vẻ trừng phạt. Nhẹ nhàng đến mức khiến cô kinh ngạc nhưng lại không muốn từ chối.
Một Quyền Giản Li thế này khiến cho tình yêu mà cô đã ép chặt nơi đáy Như mưa rơi xuống người cô, từng chút một, hướng dẫn, ăn mòn ý chí còn sót lại của cô.