Mommy Bảo Bối: Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực (FULL)
Chương 221 Đây là ngại cô còn chưa đủ đáng chú ý sao?
Trong tương lai, cuối cùng cậu bé cũng có thể không lén lút mà có thể ở bên mẹ mỗi ngày. Chỉ cần vừa nghĩ tới, lập tức không thể không nhảy lên vì sung sướng. Tuy nhiên, trước mặt ông bà nội, cậu vẫn phải giả vờ vô cảm không tỏ ra bất cứ cảm xúc nào, nếu không sẽ lộ ra sơ hở của mình. "Ông bà nội! Chú ba!" Vũ Hàn đi vào phòng khách ngoan ngoãn gọi. "Chào buổi sáng Vũ Hàn, con đi xa như vậy có sợ không? Nếu con sợ thì bất cứ lúc nào cũng gọi chú ba đến, chú ba sẽ qua đón con, được không?" Quyền Huyền ôm lấy cậu nhóc kích động nói. Mặc dù Vũ Hàn ra nước ngoài nhưng anh ta vẫn rất phấn khích. Sau này thì sao, anh ta sẽ có nhiều lý do hơn để ra nước ngoài, nghe nói rằng phong cảnh bãi biển ở đó rất đẹp, đặc biệt là những cô gái xinh đẹp mặc áo tắm hai dây (bikini) trên bãi biển . Vũ Hàn tựa hồ có thể nhìn thấu ý nghĩ bẩn thỉu trong lòng anh ta, lắc đầu một cái: "Chú ba, Vũ Hàn không sợ, Vũ Hàn đi rồi còn phải cố gắng học tập, chú ba cũng không cần phải đi cùng cháu" "Này, cháu là thằng nhóc vô lương tâm! Uổng công chủ ba yêu thương cháu đúng không?" Quyền Huyền hung dữ trợn mắt nhìn cậu bé, nhưng Ngô Ngọc Khiết lườm lại anh ta. "Vũ Hàn à, nếu cháu không quen thì nói với bà nội, bà sẽ lại phái người đến đó. Còn nữa, cháu nhớ mỗi ngày gọi điện thoại cho bà nội báo tin cháu vẫn bình an, hiểu chưa?" “Vâng, cháu nhớ rồi bà nội!” Vũ Hàn ngọt ngào trả lời. Trái tim của Ngô Ngọc Khiết sắp tan vỡ, một đứa trẻ mới năm tuổi, sắp được gửi ra nước ngoài, Quyền Giản Li làm như vậy thật sự là quá đáng... Nhưng mà, bà ta giận cũng không dám nói ra. Nơi này, ba người đang nói chuyện vui vẻ thì ở bên kia, ông cụ nhà họ Quyền đang vô cùng tức giận với người giúp việc. "Thắng hai còn chưa về sao?" “Ông chủ, cậu hai từ tối hôm qua mất liên lạc, gọi điện thoại không được, cũng không biết ở nơi nào...” Người giúp việc nơm nớp lo sợ nói. "Nhạc Dũng đâu? Chẳng lẽ cũng tìm không thấy?" Ông cụ nhà họ Quyền phùng mang trợn mắt. “Nhạc Dũng đã trên đường trở về rồi, nhưng anh ta không có nói gì về tung tích của cậu hai...” Phanh! Ông liên tục đập mạnh xuống ghế sô pha, những nếp nhăn trên khuôn mặt tức giận của ông cụ nhà họ Quyền run lên: "Thật là trung thành không hai lòng! Thắng hai có một cấp dưới thật tốt!" Lời vừa dứt, đã nghe thấy tiếng xe chạy tới. Còn không chờ người giúp việc tới báo cáo, bóng dáng cao lớn của Nhạc Dũng đã bước vào. "Ông chủ, bà chủ, tôi lập tức đưa cậu chủ nhỏ đi!" "Thằng hai đâu? Nó ở đâu? Lập tức gọi nó về ngay! Con của nó sắp ra nước ngoài rồi, ngay cả người làm cha như nó, ngay cả mặt cũng không ló ra
sao?" Ông cụ nhà họ Quyền vẻ mặt u ám nói. Nhạc Dũng cung kính trả lời: "Ông chủ, ngài Li nói cậu chủ nhỏ ra nước ngoài rèn luyện năng lực tự chăm sóc bản thân, cho nên lần này sẽ không tới tiễn." “Vô liêm sĩ!” Mặt ông cụ nhà họ Quyền lập tức giận tím tái. Ngô Ngọc Khiết cũng khẽ thở dài: "Htamlinh247, đứa nhỏ Giản Li thật đúng là, nó một mực muốn đưa Vũ Hàn ra nước ngoài, hiện tại ngay cả tiễn đưa nó cũng không có xuất hiện... Thật sự là quá nhẫn tâm..." "Nhìn hai người nói, cậu hai Quyền không phải luôn như vậy sao? Tên lạnh lùng kia sao có thể tới nơi này diễn đạt tình cảm như vậy?" Quyền Huyền trợn mắt nói. Điều đàn ông không thích nhất, là chia ly. Nói sao được câu đó, anh đi đi, tôi không tiễn. Anh đến đi, dù mưa gió thế nào tôi cũng sẽ đón anh. Đây là cảm giác của một người đàn ông! Vũ Hàn bị Quyền Huyền yên lặng ôm lấy, đột nhiên ngẩng đầu lên, chớp một đôi mắt trong veo: "Ông nội, bà nội, Vũ Hàn có thể tự mình đi, bố nhất định có việc bận, không nên quấy rầy bố." "Vũ Hàn..." Ngô Ngọc Khiết rơm rớm nước mắt, bà không ngờ cháu trai mình lại hiểu chuyện như vậy. Ông cụ nhà họ Quyền càng tức giận hơn: "Xem kìa, ngay cả Vũ Hàn cũng có lý hơn tên vô lại đó nhiều! Này!" Sau khi mọi người trao đổi vài lời, Nhạc Dũng lập tức ôm Vũ Hàn đi về phía sân. Đôi mắt của Ngô Ngọc Khiết trong nháy mắt đã ướt đẫm nước mắt, Vũ Hàn đã lớn lên bên cạnh bà ta từ khi còn nhỏ, bây giờ cậu bé phải đột ngột rời đi, bà ta tự nhiên cảm thấy không bỏ được Ông cụ nhà họ Quyền đột nhiên lại nói: "Quay về nói với tên vô liêm sỉ đó! Ngày mai nó nhất định phải tham dự hôn lễ của Vũ Thần! Nếu không, tự chuốc lấy hậu quả!” Nhạc Dũng dưới chân dừng lại một lát, trông cực kỳ cung kính. Nhưng lời vừa nói ra lại khiến người ta tức chết: “Ngài Li nói hôm nay và ngày mai đều có việc phải làm cho nên sẽ không đến đám cưới của cậu Vũ Thần, nhưng anh ấy sẽ gửi tới một món quà lớn... Vậy ông cụ, tôi đi trước đây...” sao?!” Dứt lời cũng không quay đầu lại mà ôm Vũ Hàn ngồi lên xe. “Nghiệp chướng! Cái thứ nghiệp chướng kia muốn chọc tôi tức chết hay Ông cụ Quyền tức giận dậm chân, rõ ràng là một tay thắng hai thúc đẩy đám cưới này, bây giờ thì hay rồi, nó lại ném cục diện rối rắm này sang một bên rồi phủi mông mặc kệ! “Ông cụ, đừng tức giận làm hại thân thể.” Ngô Ngọc Khiết vội vàng trấn an. Quyền Huyền vẫn đứng bên ngoài cửa, anh ta vẫy tay về hướng chiếc xe đã đi thẳng: “Tạm biệt Vũ Hàn! Chú ba sẽ tới tìm cháu nhanh thôi...” Ngoài sân bay, một chiếc xe thể thao màu đỏ vô cùng bắt mắt thỉnh thoảng thu hút ánh mắt của vài người qua đường. Lâm Mặc Ca muốn chết tâm luôn rồi, cô đã sớm nói không cần Lâm Sơ Bạch đưa đi nhưng anh ta vẫn luôn lải nhải không ngừng, còn nói cái gì mà giúp người thì giúp đến cùng, tiễn Phật phải tiễn đến Tây Thiên, hơn nữa anh ta bây giờ đã là bố nuôi của Nguyệt Nhi rồi, nhất định phải làm tròn trách nhiệm của người bố nuôi... Lâm Mặc Ca thật sự không thể chịu được sự cằn nhằn của Lâm Sơ Bạch cho nên mới đồng ý để anh ta đưa mình đến sân bay. Nhưng ai mà nghĩ tới thắng này lại lái một chiếc xe thể thao vừa hào nhoáng vừa gai mắt như vậy chứ! Đây là ngại cô còn chưa đủ đáng chú ý sao? Theo lời của Lâm Sơ Bạch mà nói thì chiếc xe đua kiều diễm như thế này mới xứng với khí chất quyến rũ của anh ta. “Nguyệt Nhi, cứ để bố nuôi đi cùng hai người là tốt rồi, bố nuôi thực sự không yên tâm.” Lâm Sơ Bạch ôm lấy Lâm Nguyệt Nhi, suýt chút nữa hai hàng nước mắt đã chảy ròng ròng. Lâm Mặc Ca hung dữ trừng mắt nhìn anh ta một cái: “Dừng lại! Đừng cứ mở miệng ra là nói bố nuôi, sẽ khiến người khác hiểu lầm đấy. Anh mau trở về đi, bọn em đi đây!” Lâm Mặc Ca lạnh lùng đáp lại anh ta bằng một chữ rồi kéo Nguyệt Nhi đi tới đại sảnh của sân bay.