Mommy Bảo Bối: Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực (FULL)

Lạc Diệc Tuyết
Cập nhật:

Chương 222 Anh ta còn có cơ hội sao?

 

Lâm Sơ Bạch bị bỏ lại vô cùng đáng thương ngồi xổm trên mặt đất, anh ra giống y như một chú cún nhỏ bị người ta vứt bỏ vậy... Trong khoang hạng nhất. Vũ Hàn ngồi lẻ loi một mình, toàn bộ khoang hạng nhất trống không chỉ có cậu và hai người làm mà thôi. gần. Đám người làm biết rõ tính cách của cậu cho nên không dám đến quá Sau khi Nhạc Dũng sắp xếp ổn thỏa xong xuôi cũng rời đi trước. Vũ Hàn nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng thầm nghĩ không biết mẹ và Nguyệt Nhi đã lên máy bay chưa, nhất định không được để họ phát hiện ra mình... “Mẹ ơi, chúng ta ngồi cùng chuyến bay với Quyền Vũ Hàn sao? Vậy chúng ta có thể đi tìm anh ấy được không?” Nguyệt Nhi nắm lấy bàn tay của mẹ, ngẩng đầu hỏi. Lâm Mặc Ca vừa nhìn xung quanh vừa đáp lại cô bé: “Chuyện này không được đâu, nhất định là Vũ Hàn ngồi ở khoang hạng nhất rồi, chúng ta không thể vào được. Đợi máy bay hạ cánh thì Vũ Hàn tất nhiên sẽ liên lạc với chúng ta thôi!” “Hả, như vậy sao.” "Suyt!" Nguyệt Nhi còn đang nói dở thì bỗng nhiên cô bé bị mẹ bịt kín miệng lại rồi được ôm trốn ra sau cây cột. Lâm Mặc Ca lén lút nhìn về phía cửa lối ra thì thấy bóng dáng của Nhạc Dũng ngày càng xa dần. Mãi cho đến khi anh ta rời đi thì cô mới thở một hơi nhẹ nhõm. Suýt chút nữa đã chạm mặt rồi... Hai mẹ con khó khăn lên máy bay, lúc này mới thở phào. Ổn định cho Nguyệt Nhi xong rồi cô cũng ngồi xuống. “Mẹ ơi, Quyền Vũ Hàn thật sự cũng ở trên chuyến bay này sao? Nếu chúng ta không thể đi tìm anh ấy thì anh ấy có thể đến đây không? Một mình Nguyệt Nhi rất nhàm chán..” Lâm Mặc Ca bất đắc dĩ thở dài: “Nhưng nếu Vũ Hàn ở đây thì con cũng sẽ nhàm chán thôi” vậy. Cái miệng nhỏ nhắn của Nguyệt Nhi mím lại, ừm, hình như thật sự là Dù sao Quyền Vũ Hàn cũng không chơi với mình. Cô bé bĩu môi không nói chuyện nữa. Lâm Mặc Ca cười khúc khích muốn giúp Nguyệt Nhi cởi áo khoác, nhưng cô lại vô tình chạm phải đôi mắt lo lắng ở chếch phía trước. Đầu quả tim đột nhiên co rút. “Vũ Thần?! Anh... Sao anh lại ở đây?...” Vũ Thần cởi mũ trên áo khoác ra, mỉm cười với cô: “Mặc Mặc...” “Anh Vũ Thần? Anh đi cùng bọn em tới sao? Chẳng lẽ anh đã âm thầm hẹn với mẹ em cùng nhau bỏ trốn rồi?” Nguyệt Nhi vênh váo nói. Một câu mẹ em đã khiến sắc mặt của Vũ Thần trắng bệch. Ánh mắt chăm chú nhìn gương mặt của Nguyệt Nhi, rít... Anh ta hít một hơi thật sâu. “Mặc Mặc! Cô bé... Cô bé...” Vũ Thần ấp úng hồi lâu vẫn không nói ra được gì. Bởi vì anh ta vô cùng sợ hãi. Rõ ràng là gương mặt vô cùng giống Quyền Vũ Hàn nhưng tính cách lại hoàn toàn khác nhau, hơn nữa trên người cô bé còn mặc váy! “Cô bé cái gì mà cô bé chứ, em tên là Nguyệt Nhi! Anh Vũ Thần, em hỏi anh một câu, có phải anh muốn bỏ trốn cùng mẹ em không? Nguyệt Nhi ủng hộ hai người vô điều kiện...” Nguyệt Nhi vô lo vô nghĩ nói. Ầm... Vũ Thần chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, ký ức hiện lên trong nháy måt. Khó trách, cảm giác lần đầu tiên gặp Vũ Hàn hoàn toàn không giống với lần thứ hai! ta! Hơn nữa ngày đó ở nhà tổ, Vũ Hàn vậy mà lại nói không quen biết anh Hóa ra là không phải cùng một người. Lâm Mặc Ca hung dữ trừng mắt nhìn Nguyệt Nhi: “Không được nói bậy!” Sau đó cô quay đầu cười khổ: “Xin lỗi Vũ Thần, thật không ngờ lại bị anh phát hiện ra... Tôi còn cho rằng có thể giấu được cả đời...” “Mặc Mặc, rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Nguyệt Nhi và Vũ Hàn... دو

 

Nguyệt Nhi và Vũ Hàn lớn lên giống nhau như đúc, mà Vũ Hàn lại là con trai của Quyền Giản Li, vậy Nguyệt Nhi... nhau. Ngay tức khắc, tất cả các mảnh nhỏ lác đác hoàn toàn ghép lại với “Chẳng trách em vẫn luôn cự tuyệt anh, thì ra...” Giọng anh ta bỗng nhiên trở nên khàn khàn: “Mặc Mặc, anh vẫn luôn nghĩ rằng mình trở về quá muộn, không đuổi kịp trước khi ông nội và chú hai đánh cược. Nhưng hóa ra sự muộn màng của anh lại không phải là lúc đó..” Lâm Mặc Ca buồn rầu, cô cũng chưa từng nghĩ tới sẽ bị Vũ Thần phát hiện bí mật này. Mặc dù cô biết Vũ Thần chắc chắn sẽ không nói cho người của nhà họ Quyền nhưng điều đó lại vô hình trung làm tổn thương anh ta. “Mặc Mặc, rốt cuộc năm năm trước đã xảy ra chuyện gì? Vì sao em lại không nói cho anh... Lẽ nào lúc đó em đã biết chú hai rồi sao?” Vũ Thần chậm rãi hỏi, giọng nói ngày càng yếu ớt. Lâm Mặc Ca lắc đầu: “Không phải, lúc đó cũng không quen nhau... Vũ Thần, nếu anh muốn nghe thì hôm khác tôi sẽ nói tất cả cho anh.” Cô và Vũ Thần bây giờ hẳn cũng xem như là bạn bè nhỉ? chút. Như vậy thì cô sẽ giải thích rõ ràng mọi chuyện với anh ta. Nhưng muốn nói như thế nào thì cô lại phải suy nghĩ kĩ càng một Hiện giờ trong lòng cô vô cùng rối bời. Vũ Thần lặng lẽ gật đầu, hóa ra chấp niệm mấy năm nay lại đều là mơ tưởng của riêng một mình anh ta mà thôi... Cuộc chiến giữa anh ta và chú hai, ngay từ đầu đã thất bại rồi. Trong chuyện kinh doanh, anh ta đã để mất số tiền tích cóp nhiều năm, cũng lỡ mất thời cơ tốt nhất. Về chuyện tình cảm, người phụ nữ anh ta luôn tâm tâm niệm niệm lại sinh cho chú hai một cặp trai gái đáng yêu. Anh ta thực sự đã thua triệt để rồi... “Nhưng mà Mặc Mặc, tại sao em lại mang theo Nguyệt Nhi rời đi?” “Nói ra thì rất dài...” Lâm Mặc Ca cười khổ: “Chắc hẳn anh đã đoán ra được rồi...” “Nguyệt Nhi... Chú hai không biết sao?” Vũ Thần kinh ngạc. Lâm Mặc Ca khẽ gật đầu, cô nhìn thoáng qua Nguyệt Nhi, nỗi đau lan khắp đáy lòng. Nguyệt Nhi lại không để ý chút nào: “Đừng quan tâm đến ông bố rẻ tiền kia nữa, anh Vũ Thần, anh làm bố mới của Nguyệt Nhi là được rồi...” Đáy mắt Vũ Thần nặng nề, anh ta? Anh ta còn có cơ hội sao? Với tính cách của Mặc Mặc, cô tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện trái với luân thường đạo lý như vậy phải không? Vì vậy cho tới tận hôm nay Mặc Mặc vẫn luôn từ chối anh ta, có lẽ không phải vì không yêu mà là vì cô không thể vượt qua được rào cản ấy... Lâm Mặc Ca lại cho Nguyệt Nhi một cái liếc mắt bảo cô bé thành thật lại, cô bỗng nhiên lên tiếng hỏi: “Mấy ngày hôm nay không phải là đám cưới của anh sao? Tại sao anh...” “Ừ, ngày mai!” Vũ Thần cười khổ: “Cho nên hôm nay anh bỏ trốn, ngay từ đầu đã không phải người phụ nữ anh thích thì vì sao anh phải ép buộc chính mình hy sinh chứ? Bố anh muốn cổ phần thì cứ để ông ấy đến cưới đi . Mặc Mặc, lần này anh cũng muốn ích kỷ một lần, những chuyện khác anh đều có thể nhượng bộ nhưng duy chỉ có hôn nhân là không được... Anh không thể kết hôn với người phụ nữ khác...” Đầu ngón tay của Lâm Mặc Ca run lên, cô nhớ tới lời nói của Vũ Thần trong bữa tiệc tối hôm ấy, cuộc đời này của tôi không phải Mặc Mặc thì không cưới! Đời này, sợ rằng cô sẽ không có cách nào đáp lại anh ta được nữa.