Mommy Bảo Bối: Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực (FULL)
Chương 223 Mà anh ta không rõ bức tranh này lắm.
“Không sao đâu Mặc Mặc, anh chưa từng trách móc em, trước kia không, bây giờ lại càng không.” Bởi vì anh ta biết Mặc Mặc nhất định có chỗ khó xử của mình. Nếu không thì tại sao cô lại dẫn theo Nguyệt Nhi lén lút rời đi chứ? Máy bay từ từ cất cánh, tiến vào trong làn mây. Chờ đợi bọn họ, hẳn là cuộc sống hoàn toàn mới phải không?... Lúc chạng vạng. Ông cụ Quyền đang uống trà trong phòng khách thì nhận được cuộc điện thoại của thắng cả. “Bố ơi, không thấy Vũ Thần đâu cả! Buổi chiều người làm đưa lễ phục vào phòng mới phát hiện bên trong trống không, thằng nhóc Vũ Thần không biết đã rời đi từ lúc nào nữa...” “Đã đi tìm chưa? Gọi điện thoại thì sao?” Ông cụ Quyền sốt ruột hỏi. “Không có, điện thoại cũng tắt máy rồi, nó không có bạn bè trong nước, hoàn toàn không có nơi nào để đi cả...” Giọng nói của Quyền Hi Phàm càng vội vàng hơn. Nếu con trai đào hôn thì 15% số cổ phần anh ta sắp được nhận và dự án Tuyết Thành sẽ tan thành bọt nước! Hơn nữa còn vì chuyện này mà đắc tội với thị trưởng An! Việc này anh ta gánh không nổi đâu! Bây giờ Quyền Hi Phàm chỉ hối hận đã không phái người canh chừng Vũ Thần sớm hơn thì đã không gây ra tai họa lớn như vậy rồi! “Được rồi, bố lập tức cho người đi tìm! Con nói với bên dưới đừng để lộ tin tức ra ngoài..” Ông cụ Quyền không hổ là cáo già, ngay tại thời điểm nôn nóng như thế này mà vẫn có thể giữ được bình tĩnh. Sau khi cúp điện thoại, ông lập tức phân phó cho cấp dưới truy tìm Vũ Thần trong toàn thành phố. Chỉ đáng tiếc là bọn họ suýt chút nữa đã lật tung cả thành phố S nhưng vẫn không tìm được người. “Thắng hai đâu? Kêu nó cho người đi tìm đi!” Ông cụ Quyền giận dữ gào lên với người làm. “Vẫn không có tin tức của cậu hai.” Người làm kinh hồn bạt vía nhưng chỉ có thể nói ra sự thật. “Nghiệp chướng! Không đứa nào khiến tôi bớt lo được! Nếu ngày mai vẫn không tìm thấy người thì phải giải thích với thị trưởng An thế nào đây?!” Ông cụ Quyền tức giận đến mức bốc khói nhưng cũng không giải quyết
được vấn đề gì. Bởi vì trên đời này không có bức tường nào mà gió không lọt qua. Đi tìm người mà làm lớn chuyện như vậy thì sớm đã bị người ta để ý rồi Thời gian này, nhà họ Quyền và nhà họ An xem như là không đội trời chung. Đáng lẽ ra là một mối nhân duyên tốt đẹp, bây giờ thì hay rồi, lại ầm ĩ trở thành trò cười cho cả thành phố... Hoàng hôn dần dần buông xuống. thúc. Một ngày bình thường nhưng lại trắc trở cuối cùng cũng sắp sửa kết Nhạc Dũng lái xe vội vàng chạy về phía nơi nào đó, trên ghế phụ đặt một phần tài liệu, đúng là lúc trước anh ta đã cho người điều tra những chuyện có liên quan đến cô Lâm ở California năm năm trước. Vì quá mức gấp gáp cho nên anh ta vẫn không kịp xem qua... Ngoài ra thì còn có một chuyện càng mơ hồ hơn nữa, nếu để ngài Li biết được thì e rằng sẽ nổi trận lôi đình. Mặc dù vậy nhưng anh ta vẫn phải báo đúng sự thật cho ngài Li mới được, dù sao cũng liên quan đến chuyện cậu Vũ Thần đào hôn và càng liên quan đến thanh danh của nhà họ Quyền... “Ngài Li! Không hay rồi ngài Li!...” Nhạc Dũng vẫn luôn thận trọng lúc này cũng hỗn loạn ầm ĩ. Suy cho cùng thì chuyện cậu Vũ Thần đào hôn có ảnh hưởng quá lớn, thậm chí nó còn có thể ảnh hưởng đến địa vị và danh tiếng của ngài Li. Một hơi lao vào biệt thự trống không, nhưng anh ta lại bị sốc khi nhìn thấy ngài Li. Bởi vì ngài Li luôn mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng lại cho phép trên người mình dính không ít thuốc màu, thậm chí cả tay và mặt cũng bị nhiễm thuốc màu! Mà ngài Li lại đang hết sức chuyên tâm ngồi trên giá, một tay cầm bút vẽ một tay cầm bảng thuốc màu, chậm rãi phác họa như một người họa sĩ. Và trên bức tường trước mặt anh là một bức tranh cảnh sắc thiên nhiên rất lớn. Ngôi nhà trắng như tuyết tràn ngập phong cách nước ngoài, mái nhà màu xanh da trời và những bông hoa nhỏ màu đỏ. Còn có biển xanh mênh mông bát ngát. Nhưng lúc này biển xanh lại bị nhuộm thành một màu vàng đỏ. Trên mặt biển, hoàng hôn từ từ buông xuống. Ánh chiều tà nhuộm đỏ toàn bộ cảnh vật. Mà ngay chính giữa bức tranh là một cô gái mặc quần áo màu trắng, bay bổng như nàng tiên. Cô nghiêng mặt, dưới ánh hoàng hôn tỏa sáng rạng rỡ giống như thần tiên trên trời, vẻ đẹp không dính khói lửa bụi trần. Nhưng Nhạc Dũng liếc mắt một cái đã nhận ra, người phụ nữ này thực sự là cô Lâm. Mà anh ta không rõ bức tranh này lắm. Bởi vì đây là những gì Quyền Giản Li và Lâm Mặc Ca đã trải qua khi họ đến Hy Lạp. Ngày đó khi làm việc trở về, lúc tìm được cô, anh đã thấy được cảnh tượng đáng kinh ngạc như thế. Người phụ nữ ấy giống như một vị thần trong trẻo, cứ như vậy, nội tâm của anh chấn động sâu sắc. Đến mức mà một thời gian rất lâu sau mới lần nữa cầm lấy cây bút vẽ, anh vẫn có thể vẽ ra hết thảy từ đầu tới cuối của ngày hôm đó, ngay cả biểu cảm của cô cũng không có gì khác biệt! Nhạc Dũng nuốt nước miếng, với tình trạng hiện tại của ngài Li, anh ta thực sự có thể nói ra chuyện kia sao? Dường như anh ta đã đoán ra được lời nói của mình sẽ dẫn tới một tai họa lớn như thế nào. “Không phải là không cho phép anh tới quấy rầy rồi sao? Xem lời nói của tôi như gió thoảng bên tai hả?” Quyền Giản Li vẫn chăm chú phác họa những nét vẽ cuối cùng. May mắn là có thể hoàn thành nó trước bữa cơm tối. ấy.