Mommy Bảo Bối: Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực (FULL)
Chương 224 tất cả đều là giả sao?
Vì vậy anh kiên nhẫn để buổi chiều tà vĩnh viễn giữ lại trên bức tường này, cũng giữ lại ở trong ngôi nhà của anh và cô. Trên trán Nhạc Dũng toát ra mồ hôi lạnh, nhưng khi nghĩ tới sự tức giận của ông cụ, anh ta do dự hồi lâu vẫn mở miệng nói. “Ngài Li, cậu Vũ Thần đào hôn rồi... Cho nên ông cụ nói rằng nếu ngày mai vẫn không tìm thấy người thì để ngài đến... thu dọn cục diện rối rắm.” Quyền Giản Li nhíu mày: “Tôi lại không phải là chú rể, tôi mà đi thì có
thể thu dọn được cái gì chứ?” “Ông cụ nói cuộc hôn nhân này là do ngài sắp đặt, bây giờ lại thúc ép cậu Vũ Thần thì tất nhiên hẳn là ngài thay thế vị trí... Hơn nữa, mặc dù chúng ta đã cố gắng phong tỏa tin tức nhưng vẫn để thị trưởng An biết được, ông ta nói nếu ngày mai đám cưới không thể tiến hành như bình thường thì... thì sẽ không đội trời chung với nhà họ Quyền chúng ta!” Nhạc Dũng nói xong thì vươn tay lau mồ hôi trên trán, ngài Li vốn đã có tâm tư với nhà họ An, chẳng qua là vẫn luôn xem trọng lợi ích của ông cụ nên mới bỏ qua cho nhà họ An mà thôi. Thật không ngờ lần này thị trưởng An lại nói ra những lời như vậy, chỉ sợ ngài Li sẽ không dễ dàng buông tha cho ông ta rồi. Quyền Giản Li khẽ sửng sốt, bàn tay cầm cọ vẽ ngừng lại trong nháy mắt, sau đó lại tiếp tục vẽ. Vẻ mặt của anh vẫn thờ ơ lạnh nhạt như cũ: “Thay thế vị trí? Có phải đầu óc ông cụ bị hỏng rồi hay không? Đây cũng không phải là trận đá bóng, ở đâu lại nói ra chuyện thay thế được chứ? Còn về phần nhà họ An.. Tiếng nói của anh kéo dài rồi chuyển sang chủ đề khác: “Cho nên đã tra ra được tung tích của Vũ Thần rồi sao?” Nhạc Dũng lại nuốt nước miếng ừng ực: “Tra... tra được rồi, sáng nay cậu Vũ Thần đã lên cùng một chuyến bay với cậu Vũ Hàn và trốn... trốn ra nước ngoài rồi.” “Hừ!” Quyền Giản Li hừ lạnh một tiếng, khóe môi mỏng lộ ra ý cười mơ hồ: “Không ngờ Vũ Thần lại có điểm can đảm này, thế mà lại dám đào hôn! Như vậy xem ra còn tốt hơn ông bố bỏ đi của cậu ta không ít...” Nhưng về phương diện khác, nó cũng chứng minh sự thật lòng của Vũ Thần đối với Lâm Mặc Ca. Ngày đó cậu ta đã nói rằng, không phải Mặc Ca thì không cưới. Vốn dĩ anh muốn mượn việc liên hôn này để cậu ta hết hy vọng. Nhưng lại không nghĩ rằng cậu ta lại đào hôn! Nhạc Dũng hoảng sợ lau mồ hôi không ngừng, run lẩy bẩy lén nhìn ngài Li, anh ta thực sự không dám nói ra. Nhưng nếu như không nói thì chỉ sợ sau này ngài Li biết được, anh ta sẽ không có quả ngọt để ăn. Hơn nữa chuyện này cũng vô cùng hoang đường, Nhạc Dũng nhất thời không biết nên làm gì mới phải. Lúc này Quyền Giản Li đã vẽ xong nét bút cuối cùng của buổi chiều tà, trên toàn bộ bức tường bất ngờ hiện ra một kiệt tác có một không hai. Nét vẽ tinh tế, sử dụng màu sắc táo bạo, kết cấu tươi đẹp, nếu nói là tác phẩm của danh họa cũng không có gì khác biệt. Nhưng bức tranh này lại càng quý giá hơn cả tác phẩm của danh họa, bởi vì đây là chính tay ngài Li vẽ cho Lâm Mặc Ca. Nó thực sự chỉ dàng riêng cho một mình cô. Anh phủi tay, bước xuống từ trên giá, sau đó lại cầm bảng thuốc màu đang cân nhắc xem có cần sửa chữa lại không. Nhạc Dũng hít một hơi thật sâu và cuối cùng cũng lấy hết can đảm nói: “Chuyện đó... Ngài Li! Lúc tôi điều tra thông tin về chuyến bay thì phát hiện ... phát hiện...” Anh ta vừa nói vừa khẽ nhìn ngài Li, lại ấp úng nói: “Trên chuyến bay đó, ngoài cậu Vũ Thần và cậu Vũ Hàn ra thì còn có... tên của cô Lâm...” Lach cach! Bút vẽ trong tay Quyền Giản Li rơi trên sàn nhà. “Anh nói lại lần nữa!” Nhạc Dũng chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn lại, lửa giận nơi đáy mắt của ngài Li đã sắp bùng nổ rồi: “Cô Lâm cũng có tên trong danh sách hành khách trên chuyến bay đó...” Râm! Anh ta còn chưa nói hết thì bảng thuốc màu đã rời khỏi tay của Quyền Giản Li! Nó bị ném rất mạnh vào bức tranh vừa được vẽ trên tường! Ngay lập tức, người phụ nữ như nàng tiên ở chính giữa bị các loại thuốc màu nhiễm vào, trông cực kỳ mơ hồ. Đôi mắt Quyền Giản Li đỏ ngầu giống như dã thú ăn muốn thịt người, phẫn nộ nhìn Nhạc Dũng chăm chăm: “Anh thấy rõ ràng sao? Hai người bọn họ đều ngồi trên chuyến bay đó?” “Đúng vậy ngài Li, tôi thấy rõ, tôi cũng không dám tin cho nên đã tự mình xác nhận qua rồi...” “Ha ha... Tốt! Rất tốt!” Quyền Giản Li bỗng nhiên cất tiếng cười lớn, Nhạc Dũng theo bản năng lùi ra sau vài bước. Anh ta biết hiện tại ngài Li đã hoàn toàn nổi giận. Ngài Li ghét nhất là bị phản bội, nhưng tính cả lần trộm bản vẽ lần đó thì đây là lần thứ hai. Nếu lần này thực sự là cô Lâm và cậu Vũ Thần cùng nhau bỏ trốn thì đối với ngài Li mà nói, đây tuyệt đối là lỗi lầm không thể nào tha thứ được. Quyền Giản Li chỉ cảm thấy trái tim đang rỉ máu, nó bị xé toạc từng chút một. Người phụ nữ đáng chết đó! Tối hôm qua còn cùng anh thân mật vui vẻ, mềm mại triền miên dưới thân anh! Mới một cái chớp mắt! Thực sự chỉ một cái chớp mắt thôi! Đã cao chạy xa bay với mối tình đầu?! Thực sự là người phụ nữ nhẫn tâm! Trái tim của cô còn độc ác hơn anh gấp ngàn vạn lần! Anh cho rằng nếu để Vũ Thần liên hôn với nhà họ An thì có thể khiến cô chết tâm! Nhưng không ngờ rằng điều đó lại khiến bọn họ có thêm dũng khí để bỏ trốn cùng nhau! Một cú đấm nện mạnh vào tường, các đốt ngón tay của ngài Li tràn ra máu đỏ tươi. Nhưng dường như anh không cảm nhận được chút nào, khóe miệng nở cụ cười khát máu. “Ông đây mẹ nó chính là một tên ngốc! Tên ngốc! Thế mà còn muốn mua biệt thự tặng cô ấy! Thế mà lại vẽ tranh cho cô ấy như một đồ ngu!” Anh thấp giọng gào thét như con báo săn phẫn nộ, đau khổ và tàn nhẫn. Bởi vì cô thích phong cảnh Hy Lạp cho nên anh mới tự tay vẽ một bức tranh trên vách tường lớn nhất trong phòng khách. Thậm chí còn muốn giống như một đứa bé muốn lát nữa sẽ tranh công
với cô, nhìn dáng vẻ bật khóc vì sung sướng của cô! Nhưng bây giờ thì sao chứ? Anh chính là một tên ngốc bị đùa giỡn! Người phụ nữ kia dám lén lút bỏ trốn với mối tình đầu sau lưng anh Nếu đã như vậy thì tối qua cô cần gì phải diễn một vở kịch trước mặt anh chứ?!
Lẽ nào tất cả mọi chuyện đều là giả sao? Từng lời nói, từng động tác, từng biểu cảm của cô, tất cả đều là giả sao? Câu nói sinh nhật vui vẻ kia, cũng là giả hay sao? Trái tim, từng mảnh từng mảnh hóa thành tro tàn. Đã nhiều năm qua anh chưa từng đau đớn như vậy. Nhạc Dũng thấy một màn này trước mắt thì trong lòng cũng lo lắng. Một bức tranh vốn dĩ đẹp như vậy lại bị hủy hoại ngay tức khắc. Vậy có phải tình cảm của ngài Li và cô Lâm cũng giống như bức tranh này, bị hủy hoại hay không? Nhưng anh ta cũng không tưởng tượng được một người vẫn luôn dịu dàng ngoan ngoãn như cô Lâm sẽ lại làm ra loại chuyện này. Dù sao thì ngài Li đối với cô ấy không giống. Hoàn toàn không giống với những người phụ nữ trước đó. “Ngài Li, nói không chừng chỉ là trùng hợp.”