Mommy Bảo Bối: Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực (FULL)
Chương 226 “Cậu không thể dè dặt hơn được à?”
“Ngài Ly, nhưng bây giờ Lâm Nhược Ca vẫn chưa thoát khỏi diện tình nghi, Lâm Quảng Đường vẫn đang bị giam giữ, nếu bây giờ để cô ta lên nắm quyền e rằng sẽ mang đến ảnh hưởng không tốt cho công ty... Thậm chí còn làm lòng người trong công ty dao động...” “Thật không?” Quyền Giản Li quay đầu lạnh lùng liếc nhìn anh ta một cái, cái nhìn khiến anh ta lạnh cả sống lưng: “Thì sao? Tôi muốn làm cho cả thế giới biết người phụ nữ tôi xem trọng dù có là hung thủ giết người tôi cũng có thể nâng cô ấy lên!” Dứt lời, vù... Chiếc xe thể thao số lượng giới hạn lao đi như cung tên. Nhạc Dũng nặng nề thở dài, anh ta cũng mau chóng lên xe, rồi khởi động xe chạy theo sát phía sau ngài Ly. Từ lời nói của ngài Ly có thể thấy ngài ấy có ý với Lâm Nhược Ca. Nhưng ai mà không biết ngài Ly chẳng qua chỉ đang chọc cho cô Lâm tức giận thôi! Hơn nữa nhà họ Lâm giết Giang Dạ Thanh lại vu oan giá họa lên người cô Lâm. Cho nên anh ta hận nhà họ Lâm thấu xương. Động thái hiện giờ của ngài Ly rõ ràng là đang đối đầu với cô Lâm. Nhưng bây giờ cô Lâm đang ở một quốc gia xa xôi khác, mà ngài Ly như vậy có khác nào tự chọc giận chính mình không Thật không ngờ mối quan hệ giữa ngài Ly và cô Lâm đi một vòng lại quay về điểm xuất phát. Không, nó thậm chí còn tồi tệ hơn so với ban đầu. Vật đổi sao dời. Ngày đêm trôi qua chóng vánh. Nháy mắt đã qua một tháng. Thành phố S chắc đã vào thu rồi nhỉ? Nhưng nhiệt độ ở Melbourne vẫn nóng như lửa. Đặc biệt giờ trưa là thời điểm nắng chói chang nhất. Trên bờ cát có những cô gái đẹp mặc áo tắm hai mảnh, nhiều người trong số họ có mái tóc vàng và đôi mắt xanh, khách du lịch đến từ nơi khác cũng vô cùng đông đúc. Lâm Mặc Ca vẫn mặc một cái quần soóc demin đơn giản, phối với áo phông trắng buộc cao quanh eo khiến cô trông có vẻ tràn trề sức trẻ. Nhưng người đẹp che cùng tán ô với cô trông có vẻ cởi mở hơn nhiều. Một bộ áo tắm màu đen gợi cảm quyến rũ. Dải rung băng trên lưng được thắt thành nơ hình con bướm cứ đung đưa trong không trung. “Nhìn kìa, tớ đã bảo Nguyệt Nhi mặc bộ này là đẹp nhất rồi mà!” Người đẹp nói. Cô gái này là chủ nhà Lâm Mặc Ca đang thuê, là bạn tốt của cô và đồng thời cũng là em họ của Lâm Sơ Bạch - cha đỡ đầu của mấy đứa trẻ, Hoàng Linh Nhi. Lần đầu tiên Lâm Mặc Ca và Hoàng Linh Nhi gặp nhau là ngày cô xuống phi cơ. Hóa ra Lâm Sơ Bạch đã báo cho em họ mình từ trước để cô ấy tới đón hai mẹ con cô.
Cũng nhờ lời chúc phúc của HNL mà sau khi xuống phi cơ cô có thể thuận lợi theo đuôi Vũ Hàn, sau đó cũng thành công biết được họ đang sắp xếp cho Vũ Hàn ở đâu. Hóa ra là ở khu nhà giàu, cô vốn chẳng thể nào tới gần khu đấy. Vốn dĩ HNL luôn ở trong tiểu khu có biệt thự. Bình thường cô ấy rất ít khi ở những nơi thế này nhưng bây giờ vì ủy thác của Lâm Sơ Bạch mà dọn tới đây. Hai cô gái ở chung lâu ngày quan hệ cũng càng ngày càng hòa hợp, thành đôi bạn tốt như bình với bóng. Mỗi buổi tối sau khi kết thúc một ngày học tập Vũ Hàn đều lấy cớ học bài để mình thành công rời xa tầm mắt của mọi người. Đứa bé ấy len lén lần ra ngoài bằng cửa sau rồi chạy chỗ mẹ. Hai người phụ nữ và hai đứa trẻ trải qua những ngày hạnh phúc vô cùng Lâm Mặc Ca cười đến xán lạn, ánh mắt dịu dàng nhìn thân ảnh nho nhỏ đang chạy ở phía xa kia. Nguyệt Nhi đang mặc một bộ áo tắm màu hồng nhạt dành cho trẻ em có viền lá sen, cô bé nằm úp sấp trên phao bơi vòng vòng, tung tăng trên sóng, nhìn thoải mái hệt như một chú vịt con. Cô bé còn không ngừng nhìn hai người đẹp mà vẫy tay: “Mẹ ơi! Dì Linh Nhi! Nguyệt Nhi muốn lướt sóng!” Nhưng cô bé còn chưa nói dứt lời đã quay đầu đổi hướng nhảy về phía thanh niên mắt xanh tóc vàng ở bên kia. thêm. Lâm Mặc Ca vừa tức mà vừa buồn cười, song cô cũng không nói gì Dù sao nếu Nguyệt Nhi không gây rắc rối cho cô thì cô cũng sẽ để cô gái nhỏ này đùa giỡn thỏa thích. Hoàng Linh Nhi cười hì hì uống một ngụm nước trái câu rồi nói: “Mặc Ca, dẫu gì cậu cũng là người lớn, sao chơi mà còn không vui bằng Nguyệt Nhi thế? Có rất nhiều anh đẹp trai trên bờ biển, mẫu người nào cũng có. Tí nữa có người đến gần, cậu cũng nên đáp lại người ta vài câu chứ. Cậu cứ giữ cái mặt sưng xỉa đấy thì khéo nhiệt độ mảnh đất này sẽ giảm xuống mất!” Lâm Mặc Ca liếc nhìn cô: “Nếu có nhiều mẫu người đẹp trai như vậy cậu nên đi mới đúng chứ! Trong hai chúng ta người nóng nảy hơn phải là cậu nhỉ?” Hoàng Linh Nhi bĩu môi: “Cơ mà tớ không có hứng thú với những thiếu niên này, ông chú lớn tuổi phong độ mới là kiểu tớ thích~” hả?" Ha... Lâm Mặc Ca uống một ngụm nước trái cây, nói: “Như sư phụ của cậu ấy Khó lắm mới thấy Hoàng Linh Nhi đỏ mặt: “Khụ khụ, đương nhiên! Sư phụ của tớ là người có một không hai trên đời này!” Cô ấy thích sư phụ, Lâm Mặc Ca cũng biết. Kể từ ngày biết đến giờ cô vẫn tò mò. Mà sự tò mò ấy kéo dài đến hiện tại. “Sao hôm nay Vũ Hàn đến muộn thế nhỉ? Hay hôm nay lại học thêm?” Lâm Mặc Ca mỉm cười: “Đúng vậy, gần đây Vũ Hàn mới học thêm một loại ngoại ngữ. Tớ muốn nó nghỉ ngơi nhiều hơn nhưng Vũ Hàn lại nói bây giờ bản thân nó phải nhân cơ hội học nhiều thêm một chúc, sau này mới có thể trở thành người có ích..” Hoàng Linh Nhi tiếp lời: “Trong thâm tâm đứa trẻ ấy chỉ mong bản thân trưởng thành nhanh hơn để bảo vệ cậu và Nguyệt Nhi!” Vừa nhắc tới con trai, gương mặt của Lâm Mặc Ca trở nên trìu mến. Vũ Hàn hiểu chuyện khiến cô yêu thương nó từ tận đáy lòng. Cô không muốn đặt áp lực cho Vũ Hàn nhưng tự Vũ Hàn lại muốn đặt áp lực cho mình. “Ôi, nếu tớ sinh muộn vài năm nói không chừng có thể tớ đã có thể gả cho Vũ Hàn. Bằng không thì chờ Vũ Hàn lớn lên tớ gả cho nhóc! Có một người bạn trai hiểu chuyện đến đau lòng cũng không nên quá hạnh phúc!” Hoàng Linh Nhi nói với vẻ mặt mê trai. Lâm Mặc Ca trợn trừng mắt liếc nhìn cô: “Mơ mộng! Tớ sẽ không để Vũ Hàn rơi vào ma trảo của cậu!” “Ha, cái gì mà ma trảo chứ, người ta cũng chẳng phải phù thủy, hay hồ ly tinh trong truyền thuyết..” Lâm Mặc Ca không nhịn được nở nụ cười. “Mượn một câu của Nguyệt Nhi, dè dặt là gì thế? Ăn được không?”