Mommy Bảo Bối: Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực (FULL)

Lạc Diệc Tuyết
Cập nhật:

Chương 237 “Tình thương của người bố?”

 

Tuy trong lòng quan tâm nhưng khó mà mở miệng nói ra. Nhạc Dũng hiển nhiên hiểu rõ, cho nên lúc ngài Li hỏi câu này, trong lòng anh bỗng thở phào nhẹ nhõm, xem ra ngài Li vẫn quan tâm đến cậu chủ nhỏ Vũ Hàn, Anh ta mỉm cười nói: “Cậu chủ nhỏ đang sống ở đó rất tốt, rất ngoan ngoãn. Bài tập ở đó còn nặng hơn ở đây, còn phải học thêm ngoại ngữ, âm nhạc và quản trị. Nhưng cậu chủ nhỏ cũng chưa từng phàn nàn mà luôn tự mình cố gắng, cũng không giao lưu kết bạn mà mỗi ngày chi đúng giờ ngủ dậy rồi đúng giờ ăn cơm đi ngủ, mỗi tối sẽ gọi cho bà chủ để kể lại chuyện ngày hôm đó ra sao... Nhạc Dũng vừa nói vừa thở dài: “Ngài Li, tôi xin phép nói câu không nên nói. Bây giờ nhìn cậu chủ nhỏ trông rất giống ngài lúc trước. Mặc dù lúc tôi theo ngài thì ngài đã hơn tuổi cậu chủ nhỏ bây giờ rồi nhưng trên người cậu chủ nhỏ tôi cảm giác như nhìn thấy hình bóng của ngài lúc trước. Thật giống như....” “Thật giống như thằng bé đang lặp lại cuộc sống của tôi à?” Quyền Giản Li đột nhiên nói thêm vào. Nhạc Dũng gật đầu: “Đúng rồi, chắc chắn là giống nhau như đúc. Từ cái tính cách đến những điểm thiên tài đều giống như khuôn đúc.” Hai người đàn ông lại tiếp tục im lặng. Quyền Giản Li lại châm thêm một điếu thuốc, mạnh mẽ rít một hơi. Mùi thuốc lá cay cay xông thẳng vào phổi, khiến sự lo lắng trong lòng anh được tản đi một ít. “Cho nên cậu cảm thấy Vũ Hán rất đáng thương à? Thằng bé không được vui vẻ vô lo như những đứa trẻ khác, ngược lại phải trưởng thành sớm,

 

phải gánh vác những nghĩa vụ và trách nhiệm mà thằng bé chưa cần gánh vác.”

 

Những lời này là do có lần thắng nhóc kia tức giận hét lên với anh. Nhưng anh không biết người hét lên mấy câu này với anh là Nguyệt Nhi. Vũ Hàn tuyệt đối sẽ không nói những từ này. Nhạc Dũng im lặng, anh ta không ngờ rằng thì ra trong lòng ngài Li luôn hiểu rõ điều đấy. “Quả nhiên ngài Li đã luôn bảo vệ cậu chủ nhỏ.” Anh ta cười chất phác.

 

“Bảo vệ sao? Có lẽ là vậy, nhìn thằng bé tôi cảm giác như đang nhìn vào tôi lúc bé. Giống nhau về nỗi buồn, giống nhau về cả sự hung ác khắc nghiệt. Cho nên tôi mới không muốn về nhà, không muốn nhìn thấy thằng bé. Mỗi khi nhìn thấy thằng bé vết thương trong lòng tôi như bị xé rách thêm lần nữa Quyền Giản Li tự cười nhạo bản thân, anh vất vả trưởng thành để có thể có đầy đủ khả năng tự bảo vệ mình. Nhưng anh lại nhìn thấy bóng dáng của mình trên người con trai anh. Những nỗi đau và thảm thương anh muốn quên đi kia lại hiện lên trước mặt anh thêm lần nữa, loại đau khổ này liệu ai có thể hiểu thấu. Nhạc Dũng nhăn mày, hóa ra đấy là lí do mà ngài Li lúc nào cũng thể hiện mình không thích cậu chủ nhỏ. Có trách thì cũng chỉ có thể trách cậu chủ nhỏ quá giống với ngài Li “Ngài Li, có thể đối với ngài, cậu chủ nhỏ vô tình khiến ngài nhớ đến quá khứ đau khổ, nhưng cậu chủ nhỏ vô tội mà. Ngài là người bố mà cậu chủ nhỏ luôn kính nể, là đại anh hùng trong lòng cậu chủ. Từ nhỏ đến lớn, cậu chủ nhỏ vì muốn một ánh mắt tán dương từ ngài nên đã rất nỗ lực! Một đứa bé như thế mà ngày nào cũng làm những chuyện mình không thích để khiến ngài chú ý, muốn có được tình thương của người bố từ ngài thôi...” “Tình thương của người bố?” “Đúng vậy thưa ngài Li, từ nhỏ cậu chủ không có mẹ nên ngài là người thân duy nhất của cậu ấy. Cho dù ngài không thể cho cậu ấy tình thương của người mẹ cũng nên cho cậu ấy tình thương của người bố. Nếu không cậu chủ càng lớn càng lạnh lùng vô tình hơn ngài bây giờ.” Những lời này Nhạc Dũng đánh bạo nói.

 

Anh ta không muốn khoảng cách giữa ngài Li và cậu chủ nhỏ lớn hơn. Quyền Giản Li nhẹ nhàng nhả ra một làn khói trắng, liếc anh ta một cái: “Anh cảm thấy tôi vô tình à?” “Không phải như thế thưa ngài Li, đấy chỉ là cách ngài tự bảo vệ bản thân thôi. Chứ bản chất của ngài vẫn rất... Khụ khụ...Chí ít lúc ngài ở với cô Lâm không lạnh lùng vô tình chút nào.” Nhạc Dũng đấu tranh một lúc thốt lên lời. Nhưng vừa nói xong lại nhận ra mình đã nói sai rồi, vì đã lỡ nhắc đến cô Lâm – điều cấm kị của ngài Li Người đàn ông cao to như thế, lúc phạm phải lỗi này lập tức nơm nớp lo sợ rụt cổ lại.

 

Nhưng Quyền Giản Li cũng không tức giận, chỉ nhíu chặt mày lại. Anh chợt nhớ ra ngày hôm đó, lúc trên xe con trai cũng nói điều đó với anh. Con trai nói, cậu bé không muốn chị ở với anh Vũ Thần mà muốn chị ở với bố. Vì Vũ Hàn rất muốn được ở với mẹ. Đó là lần đầu tiên con trai anh nhắc tới mẹ trước mặt anh. Không, phải nói đây là lần hiếm hoi ở cùng với con trai. Nghĩ lại thì từ lúc anh đưa con trai về nhà đến giờ, những lần anh và con trai thực sự ngồi nói chuyện cùng nhau không quá mười lần. Có thể lời người phụ nữ kia nói không sai, anh không có đủ tư chất để làm một người bố. Thuốc lá trên đầu ngón tay anh chậm rãi cháy lên, đốm lửa đỏ dập dờn lúc sáng lúc tối. Lông mày Quyền Giản Li vẫn đang nhíu chặt lại, vết nhăn giữa trán anh như đỉnh núi hiểm trở. Vết thương trên người nhói lên, thế chỗ cho vết thương lòng kia, khiến trái tim tê dại của anh như hoạt động trở lại.

 

Có thể anh nên đi ra ngoài một lát. Không có người phụ nữ kia thì trái đất này vẫn xoay đều thôi. Anh dùng ngón tay dập tắt thuốc lá, đứng dậy, gỡ băng gạc trên người ra. Anh đột ngột làm vậy khiến Nhạc Dũng giật mình: “Ngài Li, ngài đang làm gì vậy ạ?” “Thu dọn đồ đạc, đặt cho tôi một vé máy bay sang Úc!” Đôi môi mỏng của ngài Li mấp máy.

 

Nhạc Dũng mở cờ trong bụng: “Vâng thưa ngài Li” Ánh nắng ngoài cửa sổ càng chói chang hơn. Bầu trời cao, mây mênh mông, đúng là thời tiết thích hợp để giải sầu... Tại Melbourne. Trên bầu trời xanh lam trong vắt không một gợn mây, chỉ có ánh nắng rực rỡ chiếu rọi lên mảnh đất nhiệt tình này. Bên ngoài nhà hát lớn xa hoa, người đến người đi, rộn rộn ràng ràng. Vì lễ trao giải hôm nay khá lớn nên những bạn nhỏ đạt giải thưởng được bố mẹ đưa đến. Ngoài ra còn có một vài phóng viên và giới truyền thông cũng đến để quay phim chụp ảnh.

 

Cho nên quảng trường thường ngày vắng vẻ, hôm nay lại khá chen chúc. Dưới ánh mặt trời có “một nhà ba người” đứng thân mật bên nhau. Lâm Mặc Ca mặc một chiếc váy thanh lịch màu trắng, bên ngoài khoác một cái áo hồng nhạt, trông cô dịu dàng, điềm đạm. Tóc cô buộc dáng đuôi một cái kính râm to trên mặt.