Chương 236 Không ai nói cho anh biết.

Lạc Diệc Tuyết
Nguồn: tamlinh247.org

 

Những lời này đều do ông cụ Quyền bắt bà ta nói. Dù sao bây giờ thị trưởng An đã bị Quyền Giản Li hạ bệ rồi. Cây đổ thì khỉ chạy tán loạn, mấy người vốn dĩ đang ăn bám thị trưởng An cũng biến mất dạng rồi. Ông cụ Quyền biết được cách ra tay tàn độc của cậu hai nên không cổ chấp nữa. Bây giờ cậu cả đã mất hi vọng có thể vực dậy nên việc chấn hưng của nhà họ Quyền chỉ có thể dựa vào cậu hai. Cho nên dù cậu hai có muốn cưới người ông không thích thì ông cụ Quyền cũng sẽ không đoái hoài. Dù sao trong nhà này đều dùng thực lực để nói chuyện. Bây giờ Quyền Giản Li nắm quyền, đương nhiên muốn làm gì cũng được. Điều quan trọng bây giờ là cậu hai đi uống rượu say khướt suốt ngày, lại còn say đến mức điên khùng. Lúc trước vẫn là một người khôn khéo tài giỏi mà bây giờ lại như một cái xác không hồn, ông cụ Quyền nhìn thấy cũng cảm thấy khó chịu trong lòng.

 

Dù nói thế nào đi nữa, đây vẫn là con trai của ông nên vẫn mềm lòng hơn. Cho nên những sự cố gắng trước đây cũng chuẩn bị buông bỏ rồi. “Không cần, nhị lão lo lắng quá rồi.” Anh không thay đổi sắc mặt trả lời, vẫn nhìn chằm chằm vào hư không khiến Ngô Ngọc Khiết nhất thời không đoán được suy nghĩ của anh. Lẽ nào bọn họ đã đoán sai rồi? Điều khiến Giản Li suy sụp không phải do người phụ nữ họ Bạch kia? Bà nhìn nét mặt Quyền Giản Li một lúc, cảm thấy hiện tại không nên hỏi thêm nữa nên đổi đề tài khác: “Nếu cháu đã nói như vậy thì dì cũng không bảo thêm nữa. Nhưng cháu cũng nên dành thời gian rảnh để quan tâm đến Vũ Hàn. Thằng bé nhỏ như thế, lại còn một mình ở nước ngoài, chí ít cháu cũng nên gọi điện hỏi han thắng bé chút. Thằng bé đó đúng là khiến người khác đau lòng mà, rõ ràng mới năm tuổi mà già dặn khiến người khác khó chịu mà. Dáng vẻ của Vũ Hán rất giống cháu hồi bé đấy... Bướng bỉnh, còn không chịu thua.”

 

Ngô Ngọc Khiết vừa nói, đôi mắt đỏ ửng lên: “Thật ra điều Vũ Hàn cần cũng không phải là điều kiện học tập tốn, điều thằng bé cần là tình thương của người bố! Dù cháu chỉ nói một câu cũng tốt hơn mấy câu của dì cả trăm lần... Trong lòng thằng bé luôn ngưỡng mộ cháu như thần linh ấy.” Câu tình thương từ người bố khiến trái tim Quyền Giản Li thắt lại. Cái chữ yêu này rất nặng nề. Thật sự anh không biết phải làm thế nào. Giống như lúc trước Lâm Mặc Ca hỏi anh có yêu cô không. Anh cũng không biết nên trả lời thế nào bởi vì anh không hiểu được yêu là gì. Có lẽ việc yêu một người phụ nữ chính là như những lời sai trái của Mạc Dịch Vân, là muốn ngủ với cô, hơn nữa là muốn ngủ cả đời với cô.

 

Nhưng việc yêu thương một đứa trẻ phải làm như nào? Là cảm giác như nào? Không ai nói cho anh biết. Nhưng anh nhớ đến bản thân mình lúc còn bé cũng giống như Vũ Hàn bây giờ, do sớm trưởng thành hiểu chuyện nên trước giờ chưa từng nói suy nghĩ trong lòng mình với bất kì ai. Tự đóng kín lòng lại, không để cho bất cứ người nào nhìn thấu tâm tư của mình. Trên mặt như treo một cái mặt nạ sống. Ngô Ngọc Khiết vẫn đang khuyên bảo: “Mấy ngày nay việc học hành của Vũ Hàn nặng hơn rồi, dì sợ nếu tiếp tục như vậy thằng bé sẽ không chịu nổi mất. Dây cung căng quá khéo lại đứt... Giản Li ơi, nếu cháu rảnh rỗi hãy đi gặp thằng bé nhé, coi như tiện thể đi dạo, đừng cứ uống rượu mãi thế sẽ tổn hại sức khỏe...” “Cháu sẽ cân nhắc..” Anh vẫn không biểu lộ gì, nói. “Được rồi, những gì dì có thể nói cũng nói hết rồi, cháu nghỉ ngơi đi, nhớ uống thuốc đấy...” Ngô Ngọc Khiết khẽ thở dài sau đó xoay người rời đi. “Ngài Li, ngài uống thuốc nhé?” Nhạc Dũng luôn đứng cạnh cửa, lúc này mới bước lên. Quyền Giản Li ngồi bất động, không trả lời anh ta, cũng không có ý định uống thuốc: “Thuốc lá.” Nhạc Dũng sửng sốt: “Ngài Li, ngài chưa hết say rượu đâu, nếu giờ lại hút thuốc nữa.” Quyền Giản Li ngẩng đầu, dữ tợn trợn mắt nhìn anh ta dọa Nhạc Dũng phải rút thuốc lá ra, châm lên cho ngài Li, sau đó rụt rè e sợ đứng một bên cho. Xem ra những lời vừa nãy của bà chủ đã khiến trái tim ngài Li xúc động. Nếu không ngài Li cũng không hút thuốc lá. Vì chỉ khi nào trong lòng ngài Li rất buồn phiền mới hút thuốc lá thôi. Khói thuốc mỏng manh lượn lờ bay lên khiến nét mặt anh mờ ảo. Dưới đáy mắt đen nhánh của anh như có dòng nước ngầm chậm rãi phun trào. Hai người đàn ông người đứng người ngồi yên tĩnh không nói một câu nào. Chỉ có mùi thuốc lá cay cay chậm rãi lan tỏa trong không gian, làm dịu những dây thần kinh đang bị kéo căng. Ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào trong phòng hơi chói mắt. Mặc dù đã cuối thu nhưng thời tiết bây giờ còn chói chang hơn so với mùa hè. Lúc lâu sau, Quyền Giản Li đột nhiên mở miệng, giọng nói như chất chứa những thăng trầm trong cuộc đời: “Vũ Hàn đi nước ngoài được bao lâu rồi?”

 

Nhạc Dũng sửng sốt, ngài Li lắng nghe tất cả những lời bà chủ nói sao? “Thưa ngài Li, cậu chủ đã đi khoảng ba tháng, vừa được một quý.” “Đã lâu vậy rồi à?” Quyền Giản Li hơi kinh ngạc, anh còn tưởng mới chỉ có mấy ngày. Mấy ngày nay lúc nào cũng vô tri vô giác, cả ngày lúc nào cũng mơ mơ màng màng. Đến lúc tỉnh táo cảm thấy thời gian trôi rất chậm, chậm đến mức mỗi giây đều cảm thấy đang bị giày vò đến mức tê liệt tâm phế. Dường như mỗi giây đều như đang lăng trì anh. Sau khi say, thời gian lại trôi rất nhanh, vốn dĩ không biết mình đang ở đâu, đang làm gì. Không ngờ rằng chỉ trong thời gian sống không bằng chết này thoáng cái đã qua ba tháng rồi! Chả trách mấy đêm gần đây ngồi cạnh cửa gió bị gió lạnh lùa tỉnh cả người.

 

Khiến ngài Li nói những lời khó khăn như thế giống sóng cuồn cuộn liên tục trên dòng sông.