Chương 235 Không, chắc do tôi nhớ nhầm”
Lâm Sơ Bạch vừa lẩm bẩm vừa dìu cô ra ngoài phòng bếp. Sau đó cậu ấm như anh ta tự mình giúp cô dọn sạch sẽ mấy mảnh vỏ. Nhìn dáng vẻ vụng về của anh ta, trong lòng Lâm Mặc Ca dâng lên một cảm giác rất khó tả. “Sơ Bạch, thôi cứ để em làm..” “Không được! Em cứ ngoan ngoãn ngồi im không được nhúc nhích! Nếu em bị thương thì phải làm sao? Anh sẽ đau lòng chết mất!”Lâm Sơ Bạch nhìn cô một chút rồi lại cúi đầu tìm kỹ mảnh thủy tinh bị bể nát. Anh ta đối xử tốt với cô như thế, nếu nói không cảm động là giả dối. Nhưng trong lòng cô bây giờ chỉ có ba đứa nhỏ với lại một người đàn ông muốn cũng không thể nào quên. Cho dù người đàn ông đó là địa ngục, là ác quỷ, nhưng cô vẫn luôn say mê anh . Trái tim của cô đã trao cho Quyền Giản Li rồi, cô không thể nào trao cho ai khác được nữa. Với lại cô cũng không dám lại hi vọng xa vời gì nữa. Cô đã từng hi vọng xa xôi với Vũ Thần, nên đã hại anh ta, khiến cuộc đời anh ta bị hủy hoại. Cho nên cô cũng không muốn khiến Lâm Sơ Bạch bị liên lụy nữa... Hình như những người tiếp xúc với cô đều sẽ gặp chuyện không tốt, cho nên cô cũng không muốn khiến Lâm Sơ Bạch gặp bất hạnh... Cho nên dù cô hiểu rõ tâm tư của Lâm Sơ Bạch, cô vẫn chỉ có thể đối xử với anh ta như bạn bè hoặc là người thân. Nhưng người yêu thì tuyệt đối không thể. “Em nghĩ gì thế? Sắc mặt của em không được tốt lắm, em đang không thoải mái trong người à?” Lâm Sơ Bạch vuốt ve trán cô, anh ta như đang tự hỏi tự trả lời vậy. Lâm Mặc Ca cười chua sót: “Em không sao đâu, em thấy trong lòng hơi bất an chút thôi. Chuyện ngày mai không có vấn đề gì đâu anh nhỉ? Liệu có khả năng gặp phải người nhà họ Quyền hoặc bị phát hiện không anh?” “Yên tâm đi, Vũ Hàn thông minh mà, thằng bé thu xếp ổn thỏa rồi, em nên tin tưởng thằng bé đi. Chưa kể có anh hỗ trợ em mà, dù trời có sập xuống cũng có anh chống cho rồi, không để em bị thương đâu!” Lâm Sơ Bạch hiểu rõ người nhà họ Quyền đã khiến cô tổn thương sâu sắc nên cô sẽ không tự nguyện gặp mặt bọn họ. Mặc khác cũng sợ làm Vũ Hàn bị khó xử khi bị kẹp ở giữa. “Nhưng...” “Không nhưng nhị gì hết! Tối nay chúng ta cứ ngủ một giấc thật ngon đã, ngày mai chúng ta sẽ đi giúp Vũ Hàn một tay! Tiện thể đưa thằng bé đi chơi một ngày!” Nhìn nụ cười xán lạn của Lâm Sơ Bạch, Lâm Mặc Ca cũng nhanh chóng cảm thấy yên tâm hơn. Đúng vậy, có thể cô đã nghĩ nhiều rồi. Từ sau khi mang thai cô hay bị suy nghĩ nhiều. Tuy người ta nói tâm trạng của phụ nữ đang mang thai thay đổi rất nhanh, nhưng tâm trạng cô thay đổi thất thường hơi bị quá mức quá. “Đi nào, trước khi đi ngủ con nghe truyện cổ tích chút nhé, hôm nay bản thiếu gia sẽ làm thiên sứ cho em và Nguyệt Nhi, bản thiếu gia sẽ hi sinh một chút nhan sắc này...” Anh ta vừa nói vừa kéo Lâm Mặc Ca ngồi xuống ghế sô pha. Sau đó Lâm Sơ Bạch mặt dày chen vào giữa hai mẹ con, cười he he rồi lấy một cuốn truyện cổ tích ra... Ánh nắng mặt trời buổi sớm phủ đầy chân trời. Quyền Giản Li khó khăn xoay người, chỗ đau trên người nhói lên khiến anh tỉnh dậy từ trong mơ. Đầu anh đau muốn nứt ra, lúc sau anh mới mở được đôi mắt đang sưng húp, nhìn rõ ràng được đèn thủy tinh đang treo trên đầu. “Ngài Li, ngài tỉnh lại rồi ạ?” Giọng nói thật thà của Nhạc Dũng vang lên khiến anh tỉnh táo hơn. Anh muốn ngồi dậy nhưng để ý thấy trên người mình bị băng bó mấy chỗ, chỉ cử động nhẹ thôi đã cảm thấy rất đau đớn. Nhạc Dũng đỡ anh ngồi dậy, khẽ thở dài: “Xin lỗi ngày Li, hôm qua tôi tới muộn nên ngài mới bị thương nặng như vậy. Sau khi tôi tìm ra được ai là người khiến ngài ra nông nỗi này chắc chắn sẽ không tha cho tên đó đâu!” “Không cần đâu, chắc chắn Sở Tầm Phong còn thương nặng hơn tôi.”
Quyền Giản Li thản nhiên nói. Anh không nhớ rõ chuyện tối qua lắm, nhưng vẫn biết chuyện đánh nhau với Sở Tầm Phong. Chỉ là anh không ngờ hôm qua hai người đánh nhau đến mức này, rõ ràng lúc đánh nhau thì không cảm thấy đau đớn gì. Nhạc Dũng sững sờ: “Cậu hai nhà họ Sở? Ngài đánh nhau với cậu hai nhà họ Sở ạ?” Lúc này anh ta mới thở phào nhẹ nhõm, cũng may là không phải là do tên ăn cướp, nếu không thì việc này bị truyền ra ngoài quá mất mặt. “Nhưng sao ngài lại đánh nhau với cậu hai nhà họ Sở vậy? Chẳng lẽ vì cô Bach a?" Quyền Giản Li xoa xoa hai huyệt thái dương bị sưng, chậm rãi nói: “Có lẽ là vậy, tôi không nhớ rõ lắm. Hôm qua cậu tìm thấy tôi ở đâu?” “Ôi, lúc tôi đến thì không thấy ngài ở quán bar nên tôi đi xuôi về phía trước, cuối cùng nhìn thấy ngài đang ngã ở cạnh cầu nên nhặt ngài về.” “Nhặt?” Mặt Quyền Giản Li tối sầm lại. Nhạc Dũng bị dọa sợ, lập tức run rẩy: “Không phải ạ, là đưa về ạ.” Hôm qua ngài Li bị ngã ở ven đường giống như đồ vật, anh ta phải kéo lên xe nên trông có khác gì nhặt về không. Nhưng Nhạc Dũng không cần thần nên nói toạc ra suy nghĩ trong đầu thôi. Quyền Giản Li hít một hơi thật sâu, dẫn nỗi bực tức trong lòng xuống, sau đó dường như nhớ tới gì đó: “Lúc cậu đến đó gặp người phụ nữ nào không? Đeo khẩu trang, đội mũ..” “Người phụ nữ?” Nhạc Dũng suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Không ạ, lúc đó trên đường vắng lắm, chỉ có mỗi ngài Li ở đó thôi. Ngài làm mất đồ gì a?” “Không, chắc do tôi nhớ nhầm” Lông mày Quyền Giản Li nhíu chặt lại, chắc đấy chỉ là một giấc mơ. Anh hi vọng nó có thể biến thành sự thật chứ không phải chỉ là một giấc mơ. Nhưng đã nhiều năm như vậy rồi, sao tự dưng anh lại mơ đến người đấy cơ chứ? Tiếng gõ cửa vang lên, Ngô Ngọc Khiết đẩy cửa vào, cầm một khay thuốc, “Giản Li tỉnh dậy rồi à, cháu uống mấy viên thuốc này đi. Cháu bị thương nặng quá, sao không tự chăm sóc cho bản thân vậy chứ? Hôm qua lúc Nhạc Dũng đưa cháu về đã dọa dì và bố cháu đấy” “Đã khiến mọi người sợ rồi.” Ngô Ngọc Khiết nhìn anh, khuôn mặt bà tràn đầy lo lắng: “Trước kia ông cụ muốn mai mối cháu với Giai Thiến, nhưng giờ sau vụ Vũ Thần quậy phá thì không thể tiếp tục với Giai Thiến rồi. Nếu cháu thật lòng thích cô gái họ Bạch kia thì cứ đưa con bé về đây, để mọi người gặp mặt trước cũng tốt. Cháu cũng biết đợt trước ông cụ lúc nào cũng phản đối cháu với cô Bạch, nhưng bây giờ... chúng ta đều già hết rồi, cũng chỉ hy vọng các cháu có thể bên nhau là tốt rồi...”