Chương 234 “Em có bị sao không đó?”

Lạc Diệc Tuyết
Nguồn: tamlinh247.org

 

Những ngày gần đây, Quyền Giải Li đã tuyên bố với giới truyền thông là quay lại với cô, còn tặng cô dự án Tuyết Thành như món quà kỉ niệm mười năm yêu nhau. Nhưng cô ta cũng hiểu rõ sự lạnh lùng của Quyền Giản Li đối với cô ta còn nhiều hơn lúc trước! Trước mặt phóng viên thì anh yêu chiều cô, nhưng vừa quay người lại đã mạnh bạo đẩy cô đi! Cũng không thèm liếc nhìn cô một cái! Toàn bộ trái tim của đã dành hết cho Lâm Mặc Ca rồi! Vì cô mà say khướt như tên điên, còn điên cuồng hẹn hò với những người trông giống cô. Cô ta ở bên cạnh anh mười năm cũng chưa từng nhìn thấy anh chật vật đến thế! Bây giờ chỉ vì Lâm Mặc Ca mà anh sa sút tinh thần đến mức này... Cô ta biết rõ trong lòng anh rất lạnh nhạt với mình, nhưng vẫn không thể từ bỏ được. Sự giày vò này liệu có ai hiểu thấu nổi không? Hai người đàn ông đánh nhau xong, cuối cùng cũng lưỡng bại câu thương. Hai người nằm trên mặt đất thở dốc, trên người chẳng chịt vết thương. Hai người đánh nhau bể đầu chảy máu với hai người quần áo tây phục giày da như hai người khác nhau. Trong lòng Quyền Giản Li cảm thấy trống rỗng, thì ra sau khi trút hết cơn tức giận ra thì chỉ còn lại một khoảng trống. Trái tim như bị khoét rỗng, chỉ còn gió lạnh tràn vào lạnh đến thấu xương. Anh gắng sức mở to mắt, nhìn lên bầu trời đêm xa xôi, bỗng nhiên nhớ đến pháo hoa đêm hôm đấy, với cả, bên dưới pháo hoa là đôi mắt phản chiếu ánh sáng rực rỡ của cô. Trái tim lại co thắt lại, rốt cục từ lúc nào người phụ nữ kia cứ liên tục xuất hiện trước mặt anh? Mà anh cứ giống như kẻ điên, không thể chạy trốn cho dù kí ức đang bao phủ lấy anh “Quyền Giản Li! Cậu tỉnh lại đi! Người đàn bà kia không xứng với cậu! Người cậu nên coi trọng là Tuyết Nhi!” Sở Tầm Phong thở gấp, nói. “Hừ, từ giờ về sau cô ta là người phụ nữ của cậu rồi!” Quyền Giản Li cười nhạo, chậm rãi bò từ dưới đất lên, lảo đảo đi về phía đường lớn. Từ giờ về sau cô ta là người phụ nữa của cậu rồi. Một câu nói này thôi đã triệt để giết chết trái tim của Bạch Nhược Tuyết. Ở bên anh mười năm, đến cuối cùng anh lại đẩy cô ta cho người khác! Câu này còn khiến cô ta tổn thương hơn việc anh không thích mình! “Tầm Phong... Anh ấy thật sự không cần tôi nữa rồi... Không cần tôi nữa rồi...” Bạch Nhược Tuyết khóc ngất lên, ngồi sập xuống đất. Sở Tầm Phong đấm mạnh xuống đất, nghiên chặt răng. “Cô yên tâm, tôi sẽ khiến cậu ta tỉnh ngộ ra!” “Hức hức... Không được đâu... Chậm mất rồi..” Tiếng khóc của Bạch Nhược Tuyết như tan vào trong gió đêm, thoảng qua rồi không nghe thấy gì nữa... Quyền Giản Li lảo đảo bước về phía trước, chửi thầm trong lòng, sao tên vô dụng Nhạc Dũng đó mãi chưa đến vậy? Không ngờ lúc đến sát vỉa hè, anh bước hụt chân nên ngã nhào xuống. “Á...” Tiếng người phụ nữ sợ hãi hét lên, sau đó nghe thấy tiếng bước chân vội vã chạy tới. Lúc này một bóng người nhỏ, gầy đứng cạnh anh, đeo khẩu trang và đội mũ rất kín đáo, muốn đỡ anh dậy. “Ngài không sao chứ? Có muốn tôi gọi cho người nhà của ngài không?” Giọng người phụ nữ hơi khàn khàn, anh lờ mờ cảm thấy hơi quen thuộc. Nhưng bị người phụ nữ đụng vào khiến cả người anh không thoải mái nên hất tay đẩy cô ta ra. Người phụ nữ cũng không tức giận, vẫn bước lên: “Ngài uống say quá

 

rồi, ở đây rất nguy hiểm...” “Cút!” Quyền Giản Li giơ tay đẩy cô ta ra, nhưng không ngờ khiến khẩu trang của cô ta rơi ra, lộ khuôn mặt chẳng chịt sẹo, còn có đôi mắt trong vắt. Trong nháy mắt đó, Quyền Giản Li lập tức ngẩn người. Cả đời này anh cũng không quên nổi cặp mứt kia! “Cô...Là...” “Không phải, tôi còn có việc nên đi trước đây...” Người phụ nữ hốt hoảng nhặt khẩu trang lên, quay người vội vàng bỏ đi : Trong đầu anh không biết đang ngập tràn cảm xúc bi thương hay vui sướng nữa, khiến tâm trí anh bị bao phủ, quay cuồng giữa đất trời. Dáng người cao lớn của anh lại nặng nề ngã xuống đất. “Là cô... Cô không chết... Thì ra cô chưa chết.” Tại mảnh đất bên kia bờ Thái Bình Dương. Trong một tòa biệt thự bằng gỗ màu cầu vồng, Lâm Sơ Bạch đang kể chuyện cho Nguyệt Nhi nghe. Lâm Mặc Ca vào phòng bếp pha cà phê giúp anh ta thì đột nhiên bị trượt tay. Toang! Cốc rơi trên sàn đã bị vỡ thành năm, sáu mảnh. “Em có bị sao không đó?” “May mà chưa rót cà phê vào, nếu không bị bỏng mất. Bây giờ em phải chăm sóc bản thân thật tốt, không thể cư xử bất cẩn như ngày xưa được, có biết không hả? Sau này đừng làm mấy việc này nữa, để anh thuê người giúp việc.”