Mommy Bảo Bối: Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực (FULL)

Lạc Diệc Tuyết
Cập nhật:

Chương 233 “Thằng khốn nạn!”

 

“Tầm Phong, không có chuyện gì đâu, tôi không sao đâu, anh đừng trách anh ấy... khác. Bạch Nhược Tuyết rơm rớm nước mắt, khóc đến mức động lòng người Li. “Giản Li, chờ tôi một chút.” Vừa nói, anh ta vừa chạy đuổi theo rồi đấm mạnh vào mặt Quyền Giản Người Quyền Giản Li đang không vững nên sau khi nhận một quả đấm, người anh nghiêng sang một bên, ngã ngào xuống đất. Anh vốn dĩ có nỗi ám ảnh với sự sạch sẽ, lúc này cũng không thèm để ý áo khoác đắt tiền của mình bị dính bẩn. Thay vào đó là cảm giác đau đớn bỏng rát trên mặt khiến trái tim tê dại của anh trở nên êm dịu. “Ha ha...” Cổ họng anh bật ra tiếng cười khàn khàn, tràn đầy sự mỉa mai: “Sao vậy, không chịu được nữa rồi à?” “Quyền Giản Li, cậu có phải đàn ông không vậy? Chỉ vì cái loại hồ ly tinh đấy mà đi tổn thương Tuyết Nhi à? Người đàn bà kia bỏ chạy với mối tình đầu rồi! Cô ta rõ ràng đang trêu đùa cậu mà! Cậu tỉnh táo lên đi!” Sở Tầm Phong nắm chặt nắm đấm tay, khạc một cái. Ba chữ mối tình đầu khiến trái tim Quyền Giản Li đau nhức nhối. Trái tim đang tê dại bởi rượu lại vỡ nát ra, nhỏ từng giọt từng giọt máu đỏ thẫm. Không chịu nổi nữa. Đúng vậy, người phụ nữ kia đã đi mất rồi. Ngày nào còn dịu dàng lưu luyến với anh, chớp mắt cái đã đi theo người đàn ông khác, bỏ trốn ra nước ngoài. Mà anh giống như một thằng hề, bị giễu cợt, bị đùa bỡn. Rõ ràng là hận không thể giết chết cô luôn! Nhưng chỉ có thể như bây giờ, uất ức trốn ở đây uống rượu rồi suy sụp tinh thần... Anh chống tay xuống đất, chậm rãi đứng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt phẫn nộ kia, nhếch môi cười: “Người nên tỉnh táo là cậu đấy! Còn không dám thừa nhận người phụ nữ mình thích, mẹ nó cậu đúng là tên phế vật mà! Cậu thích Bạch Nhược Tuyết đúng không, ông đây tặng cậu luôn đấy!” đến. “Câm mồm!” Sở Tầm Phong gào lên, sau đấy lại vung nắm đấm Bup! Nắm đấm thẳng vào khóe môi Quyền Giản Li khiến máu lập tức chảy ra. “Tầm Phong, đừng đánh anh ấy... Đừng đánh anh ấy mà...” Bạch Nhược Tuyết run rẩy khóc, muốn chạy đến ngăn cản hai người lại nhưng thấy Quyền Giản Li nắm chặt tay lại, đấm thẳng vào mặt Sở Tầm Phong. Ngay lập tức, trên mặt hai người đều bị thương. “Thế nào, bị tôi nói hết ra rồi nên chó cùng rứt giậu à? Cái kiểu đàn ông của thắng nhãi như cậu là lúc nào cũng phải kè kè theo cô ta như thế à? Lúc nào cũng phải bám đít cô ta mới là đàn ông đúng không? Hả?” Quyền Giản Li vừa nói vừa đấm thêm một cái. Lần này đánh đúng vào sống mũi Sở Tầm Phong. “Cậu câm mồm ngay cho tôi! Không cho phép cậu sỉ nhục Tuyết Nhi! Lúc đầu ai là người nói sẽ chăm sóc tốt cho Tuyết Nhi, ai nói sẽ khiến cô ấy hạnh phúc suốt đời? Kết quả như này chỉ vì một con đàn bà lẳng lơ, mẹ nó cậu đúng là đồ vô dụng! Quyền Giản Li, tôi khinh thường cậu! Đường đường là cậu hai nhà họ Quyền mà vẫn tranh giành với chính cháu ruột của mình! Cậu không thấy mất mặt thì tôi cũng thấy mặt mặt thay cho cậu đấy!” Bup! Trong lúc hỗn loạn không thể nhìn rõ được ai đang đấm ai nữa. “Con mẹ nó bớt nhắc đến người đàn bà kia đi! Tôi không biết!” Bụp! Bụp! Rầm! Hai người đàn ông đấm nhau kịch liệt, cuối cùng vì quá say rượu nên cùng ngã rầm xuống đất. Sau đó nằm trên đất lăn lộn như trẻ con đánh nhau, đấm đá túi bụi. Bạch Nhược Tuyết đứng bên cạnh, vừa khóc vừa sốt ruột: “Giản Ly, Tầm Phong! Hai anh đừng đánh nhau nữa! Đừng đánh nhau nữa mà!” Nhưng hai người đàn ông kia đang cáu giận nên sao có thể nghe lời cô ta được. Lăn lộn đánh nhau như thế khiến áo khoác đắt tiến cũng bị vò nát bét, áo sơ mi trắng như tuyết cũng bị dính dầy bùn đất và vết máu, nhìn thấy mà giật mình! Trong lúc hỗn loạn, giọng nói Sở Tầm Phong lại vang lên: “Cậu đúng là tên khốn! Cậu lãng phí hắn mười năm ròng rã của Tuyết Phi rồi, giờ còn lợi dụng cô ấy để diễn trò như thế, cậu coi cô ấy là gì vậy? Chỉ vì cậu tức giận người đàn bà ruồng bỏ bỏ cậu thôi thì cậu đúng là một thằng đần! Cậu nghĩ cô ta sẽ nhìn thấy cậu giả điên giả dại ở đây à? Cứ nằm mơ đi! Cô ta giờ đang yêu đương say đắm trong lòng tình đầu của cô ta rồi, đang thề non hẹn biển với nhau rồi!” “Im mồm đi! Đừng có nhắc tới cô ta nữa! Cô ta có yêu ai, ở bên ai thì liên quan gì đến tôi? Cho dù là thề non hẹn biển hay bên nhau lúc ốm đau khỏe mạnh gì ông đây cũng không thèm!” Giọng Quyền Giảm Li đã khàn khàn. “Cậu chỉ đang tự lừa mình dối người thôi!” Sở Tầm Phong tức giận hét lên: “Cậu tự nhìn cái cậu xem có ra cái thể thống gì không, chả có tí gì phong thái của cậu hai nhà họ Quyền cả! Cậu bây giờ chính là một thắng nát rượu, chính là một thắng điên! Tuyết Nhi đúng là mù nên mới coi trọng loại người cặn bã như cậu!” Anh ta vừa nói xong lại nhận thêm một quả đấm vào mặt. Quyền Giản Li thở hồng hộc, nhổ ra ít máu: “Tôi thích thế đấy! Cậu quản được tôi chắc?” Nói xong anh chống tay lên mặt đất, chậm rãi đứng daya. Trên mặt đất đã có vài vũng máu nhỏ khô đọng lại, nhưng dường như ít hơn đống máu của Sở Tầm Phong. “Nếu như không phải vì Tuyết Nhi thì dù cậu có chết tôi cũng không quản! Viế sống chết của cậu tôi không có ý kiến gì, nhưng dựa vào cái gì mà

 

cậu lại bắt Tuyết Nhi phải chịu cái nỗi đau này của cậu?” Sở Tầm Phong lảo đảo đứng lên, vừa đứng vững lập tức vung nằm đẩm. “Tôi không bắt cô ta phải chịu với tôi, từ đầu tôi đã bảo không liên quan gì đến cô ta rồi, cô ta cứ tự tìm tôi đấy chứ!” Giọng Quyền Giản Li càng cay nghiệt hơn: “Nếu cậu thích cô ta thì nhớ giữ cô ta cho chặt vào, đừng để cho người phụ nữ phiền phức này quấy rối tôi nữa! Tôi ngại phiền lắm!” “Thằng khốn nạn!” “Hừ, cậu chỉ đánh nhẹ hều như vậy thôi hả?” Bốp bốp! Hai người lại lao vào đánh nhau, Quyền Giản Li đánh đấm quyết liệu như muốn trút hết những tủi hờn và uất ức trong lòng ra! Bạch Nhược Tuyết đứng bên cạnh, khóc không ra hơi. Nhìn anh đâu còn cái phong thái cao cao tại thượng của một đại minh tinh nữa?