Mommy Bảo Bối: Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực (FULL)

Lạc Diệc Tuyết
Cập nhật:

Chương 232 Là do cô quá vô dụng...

 

“Cút!” Lâm Mặc Ca lại đạp anh ta một cái. “Đến phụ nữ có thai cũng không buông tha, đúng là đồ cầm thú!” “Cầm thú là con thú gì thế? Chim sao? Hay là cá sấu?” Nguyệt Nhi lấy được từ tỏng xe ra hai cái túi lớn, cố gắng nhấc được chúng lên, sau đó cô bé ngơ ngác chớp chớp mắt hỏi. Lâm Sơ Bạch cạn lời, đối diện với hai mẹ con họ, anh ta chỉ có thể chấp nhận bị bắt nạt. nhé?” “Nguyệt Nhi, con có muốn đi chơi với Vũ Hàn không? Bố nuôi dẫn con đi “Thật sao ạ?” Nguyệt Nhi kích động hỏi lại, nhưng cô bé liếc nhìn mẹ, không dám tỏ ra quá thích thú vì cô bé sợ làm mẹ mình buồn. “Sơ Bạch, ý anh là gì?” Lâm Mặc Ca nghe ra được trong lời anh ta nói có hàm ý gì đó nên lo lắng hỏi. “Thực ra Vũ Hàn đạt được giải thưởng lớn trong cuộc thi thiết kế dành

 

cho trẻ em, ngày mai là lễ trao giải, thằng bé muốn nhân cơ hội này để đi gặp hai mẹ con. Nên thắng bé đi nói chuyện này cho Linh Nhi, còn anh, đại anh hùng của hai người đã chạy tới đây như một con ngựa không dừng vó!” “Ngựa không dừng vó? Bố nuôi, bố là ngựa sao?” Nguyệt Nhi đột nhiên lại đặt ra câu hỏi khác khiến Lâm Sơ Bạch cạn lời. Ngay lập tức Lâm Mặc Ca cũng kích động, vành mắt cô đỏ hoe: “Thật sao anh? Vũ Hàn thật sự đạt giải sao? Trời ơi!” Cô vẫn biết Vũ Hàn là một thần đồng nhí, nhưng là một thần đồng nhí khiêm nhường. Ngày trước khi còn ở trường mẫu giáo, giáo viên đã nói về tài năng hội họa của Vũ Hàn, muốn đề cử câu bé đi tham gia các cuộc thi. Nhưng mà lúc đó vì không thể để lộ thân phận của Vũ Hàn nên chỉ đành từ chối. Không ngờ bây giờ cuối cùng Vũ Hàn cũng có cơ hội để thể hiện tài năng cuat mình ra. Là một người mẹ, có khoảnh khắc nào khiến cô hạnh phúc hơn bây giờ đây? Đặc biệt khi có thể tận mắt trông thấy con trai mình giỏi như vậy, cô thật sự rất hạnh phúc. “Đúng thế, Vũ Hàn vốn dĩ là thần đồng rồi, đạt được giải thưởng này cũng là chuyện trong tầm thay thôi biết không hả...” Mặt Lâm Sơ Bạch cũng ngập tràn vẻ tự hào, mặc dù chỉ là bố nuôi nhưng anh ta cũng vẫn rất vui mừng cho cậu bé. Nguyệt Nhi lúc này mới phản ứng lại, cô bé ôm thật chặt chân Lâm Sơ Bạch: “Bố nuôi ơi bố nuôi, mẹ con con có thể đi tìm Quyền Vũ Hàn thật sao? Có phải như thế sẽ được ăn đồ ăn ngon không ạ?...” Đối với Nguyệt Nhi, Vũ Hàn vui vẻ khiến cô bé cũng như đang được ăn món ngon. Thiếu điều gì cũng không được. Lâm Mặc Ca hơi do dự, lần trước Ngô Ngọc Khiết đuổi cô đi nên nếu giờ phát hiện cô lén lún quay lại... Dường như Lâm Sơ Bạch hiểu rõ điều cô đang sợ hãi nên nhẹ nhàng nói: “Yên tâm đi, người nhà họ Quyền chưa biết chuyện này đâu, Vũ Hán cố tình giấu không nói với bọn họ. Vũ Hán nói đây là giải nhất đầu tiên, thằng bé muốn chia sẻ với mẹ và Nguyệt Nhi.” “Thằng bé này nữa.” Nước mắt của Lâm Mặc Ca lập tức rơi như mưa. Thì ra mẹ mới là vị trí đầu tiên trong lòng Vũ Hàn. Nhưng người mẹ như cô lại không thể làm được gì cho đứa nhỏ. Là do cô quá vô dụng... “Được rồi, em còn đang có em bé đấy, tâm trạng không nên thay đổi thất thường như này đâu. Buổi tối em muốn ăn gì nào, đại anh hùng sẽ tự tay xuống bếp nấu cho các em ăn này!” “Úi, không cần đâu, mấy đồ ăn đen sì của bố nuôi ăn xong chết luôn ấy ...” Nguyệt Nhi giơ tay phản đối. Phụt... Lâm Mặc Ca nín khóc, mỉm cười... Theo truyền thuyết, những người yêu nhau thật lòng sẽ không ngại khoảng cách. Dù đang ở những nơi khác nhau trên trái đất này vẫn có thể cảm nhận được tâm ý của đối phương. Nhưng truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết. Không thể áp dụng được với ngài Li. Bên ngoài quán bar Lam Dạ, Quyền Giản Li lảo đảo bước đi, trên người nồng mùi rượu, đan xen với khí chất u ám của anh khiến không ai dám đến gân. Trước mặt người khác, người đàn ông này tỏa ra ánh hào quang rực rỡ như một quý ông lạnh lùng, lúc này lại ăn mặc xộc xệch, râu ria mọc lún phún đầy mặt, hai mắt đầy tia đỏ, trông tiều tụy hơn rất nhiều. Trông y hệt một tên nát rượu điên dại. Anh rút điện thoại di động ra, vừa ấn gọi điện cho Nhạc Dũng thì sau lưng xuất hiện một bóng người màu trắng. “Giản Li, để em đưa anh về nhà...” “Bỏ ra!” Quyền Giản Li tức giận gào lên như con báo bị chọc tức: “Đừng có chạm vào người tôi!” Bạch Nhược Tuyết bị dọa đờ cả người, chợt buông lỏng tay ra, nhưng vẫn không nỡ bỏ đi. đây!” Điện thoại vang lên giọng Nhạc Dũng: “Ngài Li ạ? Tôi đến đón ngài luôn Quyền Giản Li tắt điện thoại, lảo đảo muốn đi tiếp. “Giản Li!” Bạch Nhược Tuyết bước lên, nhẹ giọng gọi: “Em cùng chờ với anh...” “Cút!” Anh lại gào lên, trong giọng nói không chứa chút tình cảm nào. Anh chỉ muốn diễn trò với cô ta thôi, đâu có muốn bên cạnh cô ta đâu. Anh cứ cho là uống say sẽ giúp trong lòng dễ chịu hơn một chút. Nhưng bây giờ mới phát hiện ra tuy say rồi nhưng đầu càng tỉnh táo hơn. Cho dù anh uống say chết luôn thì trước mắt vẫn hiện gương mặt người phụ nữ đang giương nanh múa vuốt đó! Cô còn đang nhỏ nhẹ nói vào tai anh, nói cái câu chúc sinh nhật vui vẻ! “Cút! Ông đây bảo cô cút, cô không nghe hiểu tiếng người à?” Anh cảm thấy Bạch Nhược Tuyết đang giữ anh lại nên hất mạnh tay ra, khiến người Bạch Nhược Tuyết lảo đảo, suýt nữa ngã xuống đất, vừa khéo

 

Quyền Giản Li vẫn lảo đảo đi về phía trước, không quan tâm anh ta gào thét điều gì.